Chuong 2016: Phao
Chuong 2016: PhaoChuong 2016: Phao
Chuong 2016: Phao
- Chỉ có thể như vậy.
Chu Nhất Mộc thở dài một tiếng, thanh âm của hắn nhỏ tới cơ hồ là không thể nghe thấy:
- A Phàm, chỉ có hai chuyện này thôi, cha mẹ không còn, sau này một mình ngươi phải chiếu cố tốt bản thân.
Chu Nhất Mộc không nói nữa, khuôn mặt thống khổ của hắn giãn ra, biến thành bình tĩnh an tường.
Chu Phàm gọi mấy tiếng, lại cũng không thể có được đáp lại, hắn hiểu đó là gì, hắn ôm bả đầu vào trong lòng, hào quang vạn trượng chiếu lên thân ảnh cô độc của hắn.
Giống như có người đang dùng dao khoét tim hắn vậy, đau đớn xâm nhập mỗi một chỗ trong thân thể.
Hắn cúi đầu, nước mắt từng giọt rơi xuống cái đầu trong lòng.
Trời đất bao la, lại chỉ còn một mình hắn.
Sương mù màu xám từ trong không trung, từ trong thảm thực vật, đá núi tuôn ra, che phủ thân ảnh của hắn, bao phủ cả tòa núi lớn.
Thiên địa giống như bị sương mù che phủ vậy.
Đây là một con sông màu sắc sáng lạn đến cực hạn, nó chậm rãi chảy, tỏa ra quang mang nhiều màu.
Chỉ cần nhìn một cái, liền bị vẻ huy hoàng rực rỡ của con sông nhiều màu đó hấp dẫn rất sâu, giống như có vô số sinh cơ sinh sản trong đó.
Không hợp với con sông nhiêu màu là ở giữa sông có một con thuyên xám chậm rãi trôi di theo nước sông.
Thuyên xám không biết là loại chất liệu nào đóng thành, nhìn thì chỉ là mờ mịt.
Chu Phàm đứng trên giáp bản, quan sát một màn đặc biệt này, trên mặt hắn lộ ra vẻ ngỡ ngàng khó hiểu, hắn rõ ràng đang trên núi, vì sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
Nếu là xuất hiện trong Khôi Hà Không Gian, vậy hắn sẽ không kinh ngạc như vậy, nhưng xuất hiện trong hoàn cảnh kỳ dị mà xa lạ này, hắn không thể không cảm thấy kinh ngạc.
- Là ta mang ngươi vào.
Một thanh âm có chút quen thuộc vang lên sau lưng Chu Phàm.
Chu Phàm quay đầu lại nhìn, hắn nhìn thấy là một nam tử thanh niên mặc âu phục xám, đeo cà vạt.
- Cát Dương Thư?
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, Cát Dương Thư là cộng sự công tác ở thế giới trước kia của hắn, là bằng hữu tốt nhất của hắn.
- Không phải.
Nam tử thanh niên lộ ra nụ cười lười biếng, loại nụ cười lười biếng này trước kia Chu Phàm thường xuyên nhìn thấy.
Chu Phàm không nhịn được chớp chớp mắt, người trước mắt hắn lại có biến hóa, Cát Dương Thư biến thành một lão thái thái vẻ mặt nghiêm túc.
- Đây là ngươi đang trêu ta à?
Sắc mặt Chu Phàm lập tức trâm xuống, người này biến thành bộ dạng của nãi nãi đã chết của hắn.
- Ngại quá.
Lão thái thái lại biến thành một nam tử trung niên mặt mướp đắng, nói:
- Ta nghĩ ngươi sẽ muốn gặp nàng một chút.
Lần này nam tử trung niên mặt mướp đắng thì Chu Phàm không có bất kỳ ấn tượng gì, nhưng trong lòng hắn như nổi lên sóng to gió lớn, chuyện kiếp trước của hắn là bí mật lớn nhất trong lòng hắn, nhưng hiển nhiên người cổ quái này biết bí mật của hắn.
- Người này kỳ thật ngươi cũng từng gặp rồi.
Nam tử trung niên mặt mướp đắng chỉ vào mặt mình cười nói:
- Ở thế giới đó của ngươi, hắn mở cửa hàng hoa quả ở cách nơi ngươi công tác một con phố, ngươi đã đi vào trong đó mua hoa quả hai lần.
- Ta cũng không nhớ rõ, ngươi làm sao mà biết được?
Chu Phàm trầm mặc một chút, rất nhanh lại mặt cảnh giác nói:
- Ngươi đọc được ký ức của ta à?
- Đọc trí nhớ của ngươi...
Gương mặt mướp đắng của Nam tử trung niên lại biến thành chua chát hơn một số,
- Có thể coi là vậy, ta chỉ dám đọc tầng ký ức nông của ngươi, tâng quá sâu thì không dám xem.
Ngay cả chuyện kiếp trước của ta cũng biết, còn tâng ký ức sâu gì nữa... Tâm tư Chu Phàm chuyển động, hắn hỏi dò:
- Tầng ký ức sâu mà ngươi nói là có ý gì?
Nam tử trung niên buồn râu gãi gãi đầu nói:
- Chúng ta vất vả lắm mới gặp mặt một lần, không cân thiết phải lãng phí thời gian để thảo luận.
- Ngươi là ai? Kéo ta vào tới đây lại là vì gì? Lúc này Chu Phàm mới chậm rãi hỏi.
Hắn vừa nghĩ tới thi thể của cha mẹ Tiểu Liễu vẫn ở bên ngoài, tâm tình lại trở nên trâm trọng, vai hắn hơi lỏng xuống, đối với chuyện kỳ dị trước mắt dường như cũng không quá cảm thấy hứng thú.
- Ta là ai? Vấn đề này rất khó trả lời.
Nam tử trung niên khổ sở nói:
- Trong thế giới đó của ngươi, cái này được gọi là một trong ba vấn đề lớn chung cực của triết học, đối với ta mà nói, cũng rất khó, còn nữa ngươi đừng khổ sở, cha mẹ ngươi và Tiểu Liễu chưa chất.
- Ngươi nói bọn họ chưa chết?
Chu Phàm đột nhiên ngẩng đầu hỏi, tim của hắn cũng đập gia tốc, có bất kỳ một tia hi vọng nào hắn cũng không muốn bỏ qua.
Nhưng hắn lại cảm thấy không thể, trước khi hắn ra khỏi Khôi Hà Không Gian, đã từng hỏi Chu Tiểu Miêu, nếu cha mẹ hắn chết, còn có thể cứu lại không.
Chu Tiểu Miêu đưa ra đáp án phủ định, nàng nói trừ khi là tu sĩ tu luyện đến trình độ nhất định mới có khả năng sau khi người chết nhân hồn chưa tiêu tan cứu lại được, mà người thường căn bản không thể cứu về.