Chuong 2035: Hac anh trong cac
Chuong 2035: Hac anh trong cacChuong 2035: Hac anh trong cac
Chuong 2035: Hac anh trong cac
Nhưng Nguyệt Nha Thương Hào không ngờ nguyện ý trả ba ngàn năm trăm vạn huyền tệ, điều này khiến hắn thật sự có chút bất ngờ.
Chu Phàm cảm thấy có chút cổ quái, hắn trâm mặc uống một ngụm trà, chậm chạp không lên tiếng.
- Chu đại nhân, đây đã là giá cao nhất mà tệ thương hào có thể đưa ra rồi, cao hơn nữa thì chúng ta không cần, nếu không ngươi có thể tới nơi khác hỏi thử, nếu giá của bọn họ không cao bằng chúng, ngươi có thể quay lại.
Vương Hải Đông khẽ cười nói:
- Kỳ thật giá này còn là ta ta thấy Chu đại nhân là lần đầu tiên làm giao dịch với chúng ta, mang ý đồ kết giao bằng hữu để về sau lại hợp tác tiếp, mới nâng giá lên một chút.
- Vụ mua bán này kỳ thật cũng không kiếm được bao nhiêu.
Lý do này nghe thì cũng hợp lý hơn không ít, Chu Phàm gật đầu cười nói:
- Vậy được, ba ngàn năm trăm vạn, các ngươi chuẩn bị một gian phòng không người cho ta, ta gọi các ngươi thì các ngươi lại vào.
- Điều này tất nhiên không có vấn đề.
Vương Hải Đông cũng đoán được vì sao Chu Phàm muốn làm như vậy, có một số người là mang theo túi trữ vật tới, không muốn để người ta nhìn thấy lấy đồ ra từ túi trữ vật, mới xin một phòng riêng, chuyện này ở thương hào là không hiếm thấy.
Phòng rất nhanh đã được chuẩn bị xong, trong phòng có các loại khí cụ xử lý tài liệu.
Chu Phàm kiểm tra phòng một chút, lại cẩn thận bày ra phù trận ngăn cách nhìn trộm, mới yên tâm từ trong Trữ Vật Chi Thư lấy ra các loại tài liệu, sau khi xác nhận số lượng và phân lượng đều không có vấn đề, hắn mở cửa phòng mời người của Nguyệt Nha Thương Hào tiến vào.
Nguyệt Nha Thương Hào có chuyên gia phụ trách kiểm tra tài liệu, Vương Hải Đông chỉ cùng Chu Phàm đứng ở bên cạnh nhìn.
Một lát sau, người của Nguyệt Nha Thương Hào báo cáo nói số lượng phân lượng của tài liệu đều không có vấn đề, Vương Hải Đông vay tay, thủ hạ của hắn đưa tới bốn tấm ngân phiếu, có ba tấm ngân phiếu là mệnh giá một ngàn vạn, một tấm là mệnh giá năm trăm vạn.
Đây là yêu cầu của Chu Phàm.
Vương Hải Đông đưa ngân phiếu cho Chu Phàm.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra nụ cười, hắn tiếp nhận ngân phiếu, kiểm tra cẩn thận một lần, xác nhận không có vấn đề mới cất đi.
Vương Hải Đông khách khí tự mình tiễn Chu Phàm ra cửa. - Vương quản sự, xin dừng bước.
Chu Phàm xoay người cười nói:
- Rất kỳ quái, không biết vì sao, ta luôn cảm thấy ta đã từng gặp Vương quản sự ở đâu rồi?
Vương Hải Đông cười ha ha nói:
- Cái này có thể là mới gặp mà như đã như quen từ lâu.
Chu Phàm hơi gật đầu nói:
- Có lẽ vậy, không biết Vương quản sự là người ở nơi nào?
- Ta không phải người Tiêu Lôi Châu, quê nhà ở Vân Ngưu Châu.
Vương Hải Đông nói:
- Chẳng lẽ Chu đại nhân cũng là người Vân Ngưu Châu à?
- Vậy cũng không phải, ta là người bên Tiêu Lôi Châu.
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Vậy chính là ta cảm giác sai rồi, nhưng sao ta cảm thấy Vương quản sự dường như nhận ra ta?
Vương Hải Đông trâm mặc một chút mới mỉm cười nói:
- Đại nhân quả nhiên lợi hại, kỳ thật ta là vừa khéo biết được Chinh Bắc Sứ đại nhân mới tới của Tiêu Lôi Châu Nghỉ Loan Ti, mà tướng mạo của đại nhân và người đó rất giống nhau, lại họ Chu, cho nên nếu là không sai, đại nhân chắc chính là Chinh Bắc Sứ đại nhân của bản châu rồi?
- Thì ra là như vậy.
Chu Phàm giật mình nói.
- Cho nên Nguyệt Nha Thương Hào xin Chu đại nhân chiếu cố nhiều hơn.
Vương Hải Đông khéo léo nói.
Chu Phàm lại khách sáo vài câu với Vương Hải Đông rồi xoay người rời đi.
Trên mặt Vương Hải Đông lộ ra nụ cười, một mực nhìn Chu Phàm biến mất trong đám đông trên đường phố, hắn xoay người bước về phía thương hào.
- Nguy hiểm thật, may mà hắn chưa từng thấy ta, nếu không chuyện khẳng định hỏng bét.
Vương Hải Đông hơi thả lỏng nghĩ, sau lưng hắn đã toát mồ hôi.
Chu Phàm đi xa rồi, hắn mới quay đầu liếc về phương hướng Nguyệt Nha Thương Hào, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, Vương Hải Đông bất kể là nói chuyện hay làm việc đều cẩn thận, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
Có điều không thích hợp ở đâu, trong nhất thời hắn cũng không nghĩ ra, hắn quyết định sau khi trở về, sẽ tìm cách điều tra lai lịch của Nguyệt Nha Thương Hào này. Chu Phàm không trì hoãn nhiều, hắn ra khỏi thương khu, rất nhanh liên tới một con đường khá hẻo lánh, người ở ít ỏi.
Hắn dọc theo con đường này đi tới, ở cuối đường tìm được một cửa hàng đóng cửa.
Trên cửa hàng chỉ ở trên biển bằng vải trắng dùng gậy trúc chống viết một tự phù quái dị, Chu Phàm cũng không nhận ra tự phù này.
Nhưng hắn biết hắn không tìm lầm chỗ, hắn vòng tới một cửa ngõ khác, nhân lúc không ai chú ý, đội tóc giả, lại đeo mặt nạ da người, rồi bảo Tiểu Muội ở bên ngoài chờ hắn, mới đi tới gõ cửa.
Trên cửa có phù quang màu đen lưu chuyển, giữa cửa xuất hiện một vòng tròn nhỏ màu đen.