Chuong 2050: Chu gia quyet nhan
Chuong 2050: Chu gia quyet nhanChuong 2050: Chu gia quyet nhan
Chương 2050: Chu gia quyệt nhân
- Thật sự có à...
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ e ngại, nếu thực sự tồn tại một lão quái vật sống tới ba ngàn năm, vậy đúng là quá đáng sợ.
- Ngươi sợ cái gì? Ta cũng không cho rằng ở chỗ ngươi hiện tại lại tôn tại một tu sĩ như vậy.
Chu Tiểu Miêu nói với vẻ khinh thường.
Chu Tiểu Miêu thông qua Chu Phàm, đã không phải hoàn toàn không rõ về thế giới bên ngoài, cho nên nàng ta mới nói như vậy.
- Một chút khả năng cũng không có sao?
Chu Phàm nghiêm túc hỏi.
- Cái này thì ta không dám khẳng định, chỉ là khả năng này rất nhỏ, ta không nghĩ ra tu sĩ như vậy có lý do gì mà lưu lại loại địa phương này.
Chu Tiểu Miêu nói.
- Nếu thật sự có, hắn xuất thủ với ta, ta để ngươi phụ thân hỗ trợ, có thể thắng được không? Nếu không thể thắng, chạy thẳng cũng được.
Chu Phàm vội vàng hỏi.
Một lão quái vật ba ngàn tuổi, tuyệt đối không phải là hắn có thể đối phó.
- Ta chỉ có thể để một phân hồn ra ngoài, khẳng định là không thắng được, về phần có thể chạy thoát hay không, vậy phải xem thủ đoạn của tu sĩ đó thế nào.
Chu Tiểu Miêu cười lạnh nói:
- Nếu thực sự là tu sĩ như vậy muốn đối phó ngươi, ta khuyên ngươi đừng nghĩ tới ỷ lại ta, còn không bằng cầu nguyện thuyền tới giúp ngươi.
- Lão thất phu đó không phải đối đãi với ngươi như con ruột à? Nếu nó nguyện ý giúp ngươi, một tu sĩ sống ba ngàn năm thì có là gì?
Chu Phàm đương nhiên hiểu, nếu thuyên hỗ trợ, một tu sĩ sống ba ngàn năm không tính là gì, nhưng thái độ của nó đối với hắn lên lên xuống xuống, hắn không thể thật sự đặt hi vọng ở trên người thuyền, cho nên mới hỏi Chu Tiểu Miêu.
Hiện tại Chu Tiểu Miêu vừa nói như vậy, khiến hắn rất nghẹn lời.
- Vì sao ngươi không muốn nói cho ta biết ngươi bao tuổi?
Chu Phàm có chút tức giận cố ý nhắc tới đề tài này.
- Ngươi là muốn châm chọc ta là một lão bà ư?
Chu Tiểu Miêu cười lạnh nói: - Đối với tu sĩ mà nói, tuổi trước giờ đều không phải là vấn đề, ta không nói là vì ký ức có thiếu sót, hơn nữa thường xuyên rơi vào trạng thái ngủ say, ta ngay cả ở trên thuyền bao nhiêu năm cũng không biết, sao có thể đoán định chính xác mình bao nhiêu tuổi?
Chu Phàm tram mặc, hắn cũng loáng thoáng biết thế giới thời đại của mỗi một người lên thuyền chưa chắc đã giống nhau, đó chính là không có niên đại tiêu chuẩn để có thể cung cấp cho người dẫn dắt này để tính toán bọn họ ở trên thuyền bao lâu.
Vừa nghĩ như vậy, người dẫn dắt dường như cũng có chút đáng thương.
- Tử địch muốn giết tuyệt Chu gia chúng ta, cừu hận bắt nguồn từ tổ tiên nào đó của Chu gia vào ba ngàn năm trước, nhưng cừu hận kéo ba ngàn năm, không khỏi quá dài, cho nên ta làm ra hai phỏng đoán, thứ nhất là cừu nhân đó sống ba ngàn năm, hắn một mực không muốn buông tha cho Chu gia chúng ta.
- Suy đoán thứ hai là tử địch Chu gia một mực bám lấy không buông, có thể là bởi vì Chu gia có thứ gì đó khiến bọn họ cảm thấy rất kiêng kị hoặc muốn có được, kỳ thật khả năng của suy đoán này là lớn hơn.
Chu Phàm chậm rãi nói.
- Ngươi nói với ta nhiều như vậy thì có ích lợi gì?
Sắc mặt Chu Tiểu Miêu hờ hững nói:
- Ta không thể biết vì sao Chu gia các ngươi lại một mực bị đuổi giết không tha, ngươi có nghĩ tới nói không chừng là tổ tiên đó của Chu gia ngươi làm ra chuyện trời giận người oán gì không.
- Ví dụ như giết chết một nhà lớn nhỏ của đối phương, ngươi không thể nói hắn là tổ tiên của ngươi, ngươi cho rằng hắn là người tốt chứ, còn người khác truy sát Chu gia các ngươi thì là tội ác tày trời.
- Ta trước giờ không nghĩ tới vị tổ tiên Chu gia đó là người tốt hay là người xấu.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ bất đắc dĩ nói:
- Cho dù hắn là người xấu không chuyện ác nào không làm, nhưng vậy có liên quan gì tới ta và cha mẹ ta? Không thể bởi vì hắn làm việc ác vào ba ngàn năm trước, lại khiến những hậu bối ba ngàn năm sau như chúng ta phải đền mạng thay hắn chứ?
- tử địch Chu gia đó có bản lĩnh thì tìm tổ tiên Chu gia đó đi, món nợ như vậy ta không trả được, nếu hắn muốn giết ta, ta chỉ có thể nghĩ cách giết hắn.
- Ai bảo ngươi họ Chu?
Trên mặt Chu Tiểu Miêu lộ ra vẻ châm chọc nói:
- Nói không chừng năm đó người khác không tìm thấy tổ tiên ngươi, có lẽ là oán khí trong lòng chưa tiêu, bọn họ không tìm những hậu bối Chu gia các ngươi thì tìm ai?
- Loại chuyện này có nói một vạn năm cũng không nói rõ được. Chu Phàm căm tức nói:
- Ta cũng không muốn với ngươi về việc này, ta nói với ngươi suy đoán thứ hai là vì biết Chu gia chúng ta không có thứ gì quá đáng giá, nếu thực sự có gì đáng để người khác thèm khát, vậy cũng chỉ có thiên phú quyệt nhân tự lành đó.