Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1363 - Chương 2049: Hài Tử Là Của Ta

Chương 2049: Hài tử là của ta Chương 2049: Hài tử là của taChương 2049: Hài tử là của ta

Chương 2049: Hài tử là của ta

Vương Hải Đông trực tiếp tiến vào trong một gian phòng trống, hắn mở trận pháp ngăn cách, nhớ tới lời nói Chu Phàm bảo hắn truyền lại, khóe miệng hắn giật giật, sắc mặt suy sụp.

- Thảm rồi, thảm rồi, hắn nói như vậy, khẳng định biết thân phận của ta, nếu thiếu chủ biết thân phận của ta bại lộ, kiểu gì cũng vặt đầu ta xuống.

Trán Vương Hải Đông đã toát mồ hôi.

- Hắn còn bảo ta truyền lời, những lời này sao ta dám nói ra? Nhưng nếu không nói, sau này thiếu chủ biết, vậy ta chính là biết mà không báo, đây chính là tội lớn.

Vương Hải Đông gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại trong phòng.

- Không được, cứ phải nói một tiếng với thiếu chủ, thiếu chủ bảo ta tới Tiêu Lôi Châu, không phải cũng là đề phòng đến lúc đó muốn liên lạc với hắn lại không liên lạc được sao?

Rất nhanh Vương Hải Đông đã nghĩ kỹ nên làm như thế nào.

Hắn từ trên giá sách bày trong phòng lấy xuống một cái hộp, mở ra, lấy một ngọc phù hình chữ nhật.

Hắn nhẹ nhàng điểm vào ngọc phù hình chữ nhật, ngọc phù tỏa ra bạch quang mông lung.

Hắn kiên nhẫn đợi một lúc, trong ngọc phù truyền ra giọng nữ trầm thấp:

- Có việc gì à?

- Tổng quản, ta có việc tìm thiếu chủ.

Vương Hải Đông vội nói.

- Đợi một chút.

Bên kia chỉ nói một câu, qua một lúc mới có thanh âm nam tử lười biếng nói:

- Lão Vương, ngươi tìm ta có chuyện gì?

- Chu. Chu Phàm đã nhìn thấu thân phận của ta.

Vương Hải Đông ấp úp nói.

- Ồ, hắn là làm sao mà biết được? Hắn chắc chưa từng gặp ngươi mới đúng.

Thanh âm trẻ tuổi bên kia hỏi.

- Ta cũng không rõ lắm, nửa tháng trước hắn có tới Nguyệt Nha Thương Hào một lần để bán ra tài liệu, nhưng vẫn chưa phát hiện thân phận của ta, nhưng vừa rồi đột nhiên tìm tới cửa, nói thẳng muốn tìm Lý Cửu Nguyệt và Lý Trùng Nương, ta nói biết, ta nhìn dáng vẻ của hắn không tin, hắn còn nhờ ta tiện thể nhắn lại...

Vương Hải Đông thấy bên kia không trách cứ, hắn vội vàng kể lại sự việc một lần.

- Hắn bảo ngươi truyên lời gì? Bên kia vội vàng hỏi.

- Hắn nói có kẻ ngốc có phải đã làm cha rồi không, nếu phải, hài tử cũng không phải của bọn họ, gọi bọn họ đừng sỉ tâm vọng tưởng.

Vương Hải Đông kể lại một lượt những gì Chu Phàm đã nói.

- Ài ài ài, thì ra hắn thật sự biết rồi, lão Vương, ngươi nói hắn là làm thế nào mà biết được?

Bên kia trâm mặc một hồi lâu mới có thanh âm buồn rầu từ ngọc phù truyền ra.

Vương Hải Đông:

Trong lòng Chu Phàm hiểu rằng, chuyện bảo truyền lời có khả năng rất lớn sẽ không có hồi đáp, bởi vì một khi hồi đáp, Vương Hải Đông chẳng khác nào là thừa nhận, càng có khả năng là bên Trùng Nương giả vờ không biết gì.

Cho dù đoán được kết quả như vậy, Chu Phàm cũng phải truyền lời, hắn phải biểu đạt thái độ của mình.

Nếu thật sự có hài tử. ..

Đừng tưởng rằng như vậy hài tử sẽ là của hai người các ngươi.

Lúc Đêm dài, Chu Phàm dừng tu luyện hắn lòng đầy chờ mong tiến vào Khôi Hà Không Gian.

Đợi xuất hiện ở trên thuyên, Chu Phàm và Mặc Mặc đều không hẹn mà cùng tìm kiếm thân ảnh của Chu Tiểu Miêu.

Mặc Mặc là tìm Chu Tiểu Miêu chơi, Chu Phàm thì tìm Chu Tiểu Miêu là có chuyện muốn hỏi.

Chỉ là hai cha con đều không tìm được Chu Tiểu Miêu.

Chu Tiểu Miêu tối nay không có mặt, loại chuyện này đã duy trì được hơn mười ngày.

Chu Phàm hơi nhướng mày, vẫn thử gọi Chu Tiểu Miêu mấy tiếng.

Sương mù phun trào, Chu Tiểu Miêu từ trong sương mù đi ra.

Mặc Mặc hoan hô một tiếng, làm sao về phía Chu Tiểu Miêu.

Chu Tiểu Miêu vươn tay ra tóm lấy cái đầu nhỏ của Mặc Mặc, ném nó đi.

Mặc Mặc lăn vài vòng trên sàn, nó lại lập tức bay lên, siêng năng lao tới Chu Tiểu Miêu.

Chu Tiểu Miêu tức giận thử mấy lần, vẫn không hất được Mặc Mặc giống như đường da trâu này đi, nàng cuối cùng chỉ có thể để mặc Mặc Mặc đứng trên đầu vai của nàng.

- Có chuyện gì?

Chu Tiểu Miêu liếc Chu Phàm một cái, bực mình hỏi.

- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Lúc này Chu Phàm vừa hay ngừng trao đổi với Thực Phù, hắn ho khẽ một tiếng hỏi.

- Ngươi hỏi cái này làm gì?

Chu Tiểu Miêu có chút khó hiểu hỏi.

- Không có gì, chỉ tò mò hỏi một chút.

Chu Phàm nói.

- Chỉ tò mò hỏi một chút?

Chu Tiểu Miêu nổi giận,

- Ngươi làm phiền ta ngủ, chỉ là để hỏi loại chuyện vớ vẩn này? Ta bao tuổi thì có liên quan gì tới ngươi?

- Đây không phải là chuyện nhỏ vớ vẩn.

Chu Phàm suy nghĩ một chút vẫn nói ra:

- Là như vầy, ta gân đây một mực đang truy tìm lai lịch của tử địch Chu gia, ta hoài nghi tử địch Chu gia đó là một lão quái vật hơn ba ngàn tuổi, nhưng ta không xác định được có người có thể sống lâu như vậy hay không?

- Đương nhiên là có người có thể sống lâu như vậy

Chu Tiểu Miêu lạnh lùng nói:

- Chờ cảnh giới của ngươi đạt tới trình độ nhất định, ngươi sẽ phát hiện, tuổi thọ đối với tu sĩ mà nói, không tính là vấn đề lớn.
Bình Luận (0)
Comment