Chương 2096: Lại một
Chương 2096: Lại mộtChương 2096: Lại một
Chương 2096: Lại một
Ba người lão giả họ Tiêu ở phía sau trơ mắt nhìn Chu Phàm huyễn hóa ra Tử Kim Giáp Trụ rồi biến mất, hơi biến sắc.
- Cẩn thận, hắn lợi dụng khí cụ ẩn thân đặc thù nào đó.
Lão giả họ Tiêu trâm giọng nói.
Chu Phàm biến mất trong tâm mắt của ba người, khiến bọn họ lập tức ngừng lại, cảnh giới nhìn xung quanh.
Tài nguyên ở phụ cận đã sớm bị Tiểu Não Ma cắn nuốt bảy tám thành, chỉ để lại địa vực hoang vu phủ kín vết sẹo.
Bọn họ nhìn địa vực trống rỗng.
Lão giả họ Tiêu hai tay cấp tốc bấm quyết, trong ba trượng quanh người hắn lờ mờ rơi xuống tuyết đen.
Lão giả họ Tiêu lắc đầu, Chu Phàm không ở trong ba trượng của bọn họ, nếu không Hắc Tuyết Phù Chủng của hắn khẳng định sẽ cảm ứng được.
- Chắc không phải hắn mượn cái này để chạy thoát chứ?
Cầu Kỳ Phúc nói.
Những gì Cầu Kỳ Phúc nói chính là suy nghĩ của Kỳ Tu Vĩnh và lão giả họ Tiêu.
Bọn họ không ngờ trên người Chu Phàm còn mang theo khí cụ ẩn thân, trong đoạn thời gian bọn họ dừng lại phòng bị, với tốc độ của Chu Phàm, nếu muốn chạy thì chỉ sợ sớm đã đi xa rồi.
Nếu Chu Phàm thật sự ẩn thân chạy thoát, Câu Kỳ Phúc và Kỳ Tu Vĩnh cũng không có biện pháp tốt, bọn họ nhìn về phía lão giả họ Tiêu, hi vọng lão giả họ Tiêu có thể nghĩ ra một biện pháp tốt.
Sắc mặt lão giả họ Tiêu âm trầm, hắn cấp tốc suy nghĩ, nếu Chu Phàm trốn xa, hắn căn bản không có bất kỳ biện pháp nào.
- Ta cũng không có cách gì.
Khóe miệng lão giả họ Tiêu khẽ động, dùng phương pháp truyền âm nói:
- Chỉ có thể hi vọng hắn sẽ không rời khỏi bắc địa, chỉ cần không rời khỏi bắc địa, sẽ có cơ hội lại tìm được hắn.
Cầu Kỳ Phúc và Kỳ Tu Vĩnh cũng biết, nếu thực sự chạy quá xa, còn muốn tìm được Chu Phàm, quả thật rất khó, Chu Phàm có khả năng rất lớn đã đi vòng vê doanh địa.
- Đi thôi.
Lão giả họ Tiêu có chút bực mình lên tiếng nói.
Ba tu sĩ Kim Thân Cảnh và tu sĩ Phù Chủng Cảnh hắn đối phó một tu sĩ hư hư thực thực là Kim Thân Cảnh, không chỉ không thành công, còn chết một.
Đổi lại là ai cũng đều sẽ cảm thấy uất ức.
Lão giả họ Tiêu dẫn đầu tiến về phía trước, Cầu Kỳ Phúc và Kỳ Tu Vĩnh đi theo sau lưng hắn.
Ba người nhìn thì là từ bỏ, nhưng đều rất hẹn ngâm đề phòng Chu Phàm có khả năng trốn trong chỗ tối ý đồ tập kích bọn họ.
Đợi sau khi bọn họ đi được một đoạn đường, vẫn không gặp phải bất kỳ đánh lén gì, lúc này tinh thần đang căng thẳng mới thầm thả lỏng.
Gió nhẹ của Bắc địa thổi tới, mang theo khí vị giống như cháy.
Loại khí vị này ở đây đã thành chuyện bình thường, gió nhẹ thổi qua quần áo của ba người, đột nhiên một đạo đao mang màu xám từ trong gió nhẹ sinh ra hạ xuống đỉnh đầu Cầu Kỳ Phúc.
Cho dù tinh thần của Cầu Kỳ Phúc hơi thả lỏng, nhưng hắn cũng không quên đề phòng xung quanh, nhưng hắn vĩnh viễn không thể nghĩ ra được, đạo đao mang đó lại từ trên đỉnh đầu của hắn hạ xuống.
Cầu Kỳ Phúc bị đạo Quy Nhất Đao Mang tràn ngập các loại lực lượng này chém đỉnh đầu ra làm hai nửa, máu và ngũ tạng lục phủ cùng rải xuống đất.
Trong nháy mắt đao mang bổ vào đầu Cầu Kỳ Phúc, thân thể Kỳ Tu Vĩnh giống như ảo ảnh lướt về phía trước.
Mà lão giả họ Tiêu quát lạnh một tiếng, trong thiên địa lại có bông tuyết màu đen bay xuống, chỉ là hắn không phát hiện ra gì, trên mặt đất chỉ lưu lại thi thể đẫm máu bị tách ra hai nửa của Cầu Kỳ Phúc là nhắc nhở hai người, tất cả những điều này không phải ảo giác.
Sắc mặt Kỳ Tu Vĩnh trắng bệch, hắn giống như phát điên lao tới bên cạnh lão giả họ Tiêu, bông tuyết màu đen bay xuống không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với hắn, là vì lão giả họ Tiêu khống chế phù chủng của mình, không để nó làm tổn hại tới Kỳ Tu Vĩnh.
Kỳ Tu Vĩnh nhìn Cầu Kỳ Phúc bị phân thây trên mặt đất, hắn chỉ cảm thấy có gì đó bóp lấy tim của hắn, khiến cho tim hắn giống như ngừng đập vậy.
Hắn rất sợ, đao mang màu xám đó quá mạnh, cho dù là nhục thân cường hoành, chân khí của tu sĩ Kim Thân cũng không thể chống đỡ được nó.
Vừa nếu mục tiêu của đạo đao mang đó là hắn, vậy kết cục của Cầu Kỳ Phúc chính là kết cục của hắn, hắn không thể tránh được đao mang từ trên trời hạ xuống đó, hắn cũng không ngờ đao mang lại có thể từ trên trời hạ xuống.
Cũng chính bởi vì sợ, hắn mới ở gần lão giả họ Tiêu như vậy, chỉ có ở gần lão giả họ Tiêu thực lực cường đại, hắn mới có thể cảm thấy an toàn.
Trong lòng Lão giả họ Tiêu dâng lên hàn ý, Hắc Tuyết Phù Chủng của hắn tản ra, hắn ngửa đầu nhìn trời, nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng của Chu Phàm. Giống như đao phát ra đã triệt để bốc hơi lạnh thế gian.
Hàn ý trong lòng lão giả họ Tiêu biến mất, hắn cảm thấy phẫn nộ cực lớn, quát: - Tiểu nhân Giấu đầu lòi đuôi, ra đây cho ta.
Chỉ là tiếng hét lớn căn bản không nhận được đáp lại.