Chương 2097: Lại một (2)
Chương 2097: Lại một (2)Chương 2097: Lại một (2)
Chương 2097: Lại một (2)
Lão giả họ Tiêu phẫn nộ là vì Chu Phàm ở dưới mí mắt hắn liên tục giết chết hai thủ hạ của hắn, người này quá âm hiểm xảo quyệt, nếu vừa rồi mục tiêu của đao mang là hắn, hắn có mười thành nắm chắc chống đỡ được đạo đao mang có lực sát thương cực lớn đối với tu sĩ Kim Thân này.
Lúc này Chu Phàm đã ẩn thân đang bồng bênh trong không trung nơi Tuyết Phù Chủng không tiếp xúc đến, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống hai người lão giả họ Tiêu, hắn cũng rất hiểu điểm này, cho nên hắn mới không chọn lão giả họ Tiêu làm mục tiêu.
Vừa rồi hắn vì thành công, đã mạo hiểm tới gần, mới chém ra một đao như vậy, đồng thời hắn lựa chọn là đạo thức Quy Nhất khống chế dễ hơn, chứ không phải Phách Địa Thức sẽ tạo thành động tĩnh rất lớn.
Không nắm chắc tuyệt đối giết chết tất cả mọi người, hắn sẽ không tùy tiện sử dụng Phách Địa Thức.
Hiện tại chỉ còn lại hai người.
- Tiêu lão, chúng ta làm sao bây giờ?
Kỳ Tu Vĩnh cố gắng trấn định hỏi, nhưng tinh thần của hắn căng thẳng cao độ, khớp ngón tay phải cầm bích lục ngọc đao đã trắng bệch.
Hắn thật sự sợ đao mang màu xám xuất quỷ nhập thần đó đột nhiên xuất hiện, thu gặt tính mạng của hắn.
Lão giả họ Tiêu sâm mặt, sắc mặt lạnh tới đáng sợ, hắn không nói gì, mà là đi qua lấy túi trữ vật của Cầu Kỳ Phúc, túi trữ vật của Hách Vũ vừa rồi đã chết cũng bị hắn cầm đi.
- Tiêu lão, chúng ta làm sao bây giờ?
Kỳ Tu Vĩnh lại không nhịn được hỏi.
- Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?
Lão giả họ Tiêu lạnh lùng liếc Kỳ Tu Vĩnh một cái,
- Hay là ngươi cho rằng ở bên cạnh ta vẫn không an toàn à?
Da mặt Kỳ Tu Vĩnh run lên, hắn nghĩ nếu thật sự an toàn, Cầu Kỳ Phúc sao lại chết?
Nhưng hắn không dám nói như vậy với lão giả họ Tiêu, nếu không có lão giả họ Tiêu, hắn rất khó tưởng tượng mình phải làm thế nào mới có thể đối phó Chu Phàm?
Vừa rồi chỉ là bất ngờ, dẫu sao bọn họ cũng không quá đề phòng trên bầu trời.
Lão giả họ Tiêu bỗng nhiên bám ấn, bông tuyết màu đen một mực bay xuống bỗng nhiên ngược hướng bay lên trời, vô số tơ bông phát ra tiếng vù.
Nhưng bông tuyết màu đen không đánh trúng gì, sắc mặt lão giả họ Tiêu lại trầm xuống, hắn vốn cho rằng như vậy có thể đánh trúng Chu Phàm, ai ngờ lại không đánh trúng gì.
Chu Phàm có thể khiến đao mang từ trên trời bay xuống, khẳng định là nắm giữ thuật pháp phù không phi hành nào đó, cho nên hắn mới làm như vậy.
Chu Phàm ở cách đó không xa nhìn tới, cười lạnh một tiếng ở trong lòng, một đao của hắn đánh trúng, lập tức rút lui, đã sớm đề phòng bọn lão giả họ Tiêu sẽ có phương pháp phản kích như vậy, nếu không rút lui, hắn đã chém ra đao thứ hai rồi.
Bông tuyết màu đen bay xuống, bồng bềnh bên cạnh lão giả họ Tiêu và Kỳ Tu Vĩnh.
- Ngươi đã không chịu ra, vậy tiếp tục trốn tránh đi, đừng để ta tìm được ngươi.
Lão giả họ Tiêu lạnh lùng nói một câu, hắn bấm tay búng một cái, thiêu hủy thi thể của Cầu Kỳ Phúc, đi đến phía trước.
Bông tuyết màu đen di động theo hắn.
Kỳ Tu Vĩnh nhổ nước miếng rồi bước nhanh đuổi theo, đề phòng rơi ra ngoài bông tuyết phòng ngự, hắn muốn hỏi vừa rồi vì sao lão giả họ Tiêu không duy trì bông tuyết màu đen phòng ngự, như vậy có lẽ Câu Kỳ Phúc đã không phải chết.
Nhưng hắn lập tức hiểu được vì sao lão giả họ Tiêu không muốn làm như vậy, bởi vì duy trì bông tuyết màu đen như vậy khẳng định là phải tiêu hao chân nguyên, vả lại lão giả họ Tiêu cũng không ngờ Cầu Kỳ Phúc sẽ bị giết chết.
Khi một tu sĩ Phù Chủng Cảnh duy trì bông tuyết màu đen để đề phòng một tu sĩ hư hư thực thực là Kim Thân Cảnh, đây cũng là chuyện rất vớ vẩn, nếu Kỳ Tu Vĩnh là lão giả họ Tiêu, trước khi chưa xảy ra việc gì, cũng chưa chắc nguyện ý làm như vậy.
Chu Phàm nhìn hai người thi triển thân pháp rời đi, hắn từ trong không trung hạ xuống, cũng muốn thi triển thân pháp lặng lẽ theo sau, nhưng khi hắn sắp đi qua thi thể bốc cháy của Cầu Kỳ Phúc, hắn đột nhiên dừng bước, sắc mặt biến thành ngưng trọng.
Nhân hồn của hắn lờ mờ rung động, đây là ý thức hắn tu luyện truyền tới.
Phía trước có nguy hiểm.
Chu Phàm không gấp đuổi theo, hắn cảnh giác nhìn quét xung quanh, cuối cùng bắt đầu di động ngang, rời xa chỗ thi thể bốc cháy của Cầu Kỳ Phúc, rung động tới từ ý thức bình phục, hắn mới đuổi theo hai người lão giả họ Tiêu.
Hắn vẫn cảm thấy kỳ quái, vừa rồi ở đâu có nguy hiểm, ý thức có đôi khi có lẽ không thể phát hiện nguy hiểm, có điêu một khi nổi lên tác dụng, sẽ không thể sai.
Lão giả họ Tiêu khẳng định là lặng lẽ mai phục cạm bấy ở đâu đó, vừa rồi đúng là quá nguy hiểm, nếu hắn thật sự bước vào phạm vi đó có lẽ đã trúng cạm bẫy của lão giả họ Tiêu.
Bất kể lão giả họ Tiêu hay là tu sĩ Kim Thân đó, đều là tu sĩ kinh nghiệm phong phú, đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết.