Chương 2102: Bàn tay tái nhợt (2)
Chương 2102: Bàn tay tái nhợt (2)Chương 2102: Bàn tay tái nhợt (2)
Chương 2102: Bàn tay tái nhợt (2)
Nam tử trung niên không nói gì, hắn chỉ hơi nghiêng đầu, sau đó vươn tay, hắn rõ ràng đang ở vị trí cách khoảng một trượng, nhưng hắn vừa vươn tay ra, cả người đã tới trước người lão giả họ Tiêu.
Âm!
Trong nháy mắt bàn tay tái nhợt đó chạm đến quang quyển màu vàng đất, vòng ngọc màu vàng đất vỡ vụn.
- Xin ngươi tha cho ta.
Lão giả họ Tiêu hét to, hắn dường như biết sự cường đại của nam tử trung niên này.
Bông tuyết màu đen bay xuống, hạ xuống người nam tử trung niên, lại không mang tới bất kỳ tác dụng gì, tay hắn vẫn tiếp tục vươn về phía trước, tóm lấy đầu lão giả họ Tiêu.
Xoet.
Đầu lão giả họ Tiêu bị kéo xuống.
Nam tử trung niên tay cam đầu lão giả họ Tiêu, lòng bàn tay có máu dính nhớp chảy xuống, bọc lấy cả cái đầu, đầu và máu đỏ sậm dung nhập với nhau, từ lòng bàn tay chui vào.
- Phù Chủng Cảnh... Đầu tuyệt vời...
Nam tử trung niên lắc lắc đầu, thở ra một hơi, có chút đờ đẫn nói.
Chu Phàm thấy một màn này thì triệt để cứng đờ, hắn cảm thấy nhiệt lượng trong thân thể đang nhanh chóng trôi đi, hắn đã xác nhận một chuyện, hai tu sĩ ngày hôm qua là bị người này giết chết.
Chu Phàm không chút do dự xoay người thuấn di bỏ chạy về phương hướng khác, nam tử trung niên này chỉ vươn tay là có thể vặn như một tu sĩ Phù Chủng Cảnh xuống, hắn tuyệt đối không thể là đối thủ của người này, không chạy thì còn chờ tới lúc nào?
Hắn thậm chí không có ý định phát tín hiệu thông tri cho bọn Bất Tiếu Đạo Nhân, bởi vì một tu sĩ rất có thể đã vượt qua Phù Chủng Cảnh, gọi bọn Bất Tiếu Đạo Nhân là Kim Thân Cảnh tới đây để chịu chết à?
Hắn cũng chưa từng nghĩ tới, cảnh giới tu vi của kẻ giết người ngày hôm qua lại khủng bố như vậy, bởi vì một tu sĩ vượt qua Phù Chủng Cảnh, ở bắc địa Khôi Hầu muốn giết ai, là không ai có thể ngăn được, hắn việc gì phải giết người để lại lời nhắn?
Chu Phàm đúng là không nghĩ ra.
Nam tử trung niên hơi nghiêng đầu, nhìn vê phía phương hướng Chu Phàm bỏ chạy, hắn lại quay đầu về, dùng ngón tay viết chữ: Mượn đầu dùng một chút, Huyễn Nhân Hội.
Sau khi Viết xong, hắn cúi đầu do đẫn như máy móc nói: - Bước đầu tiên, tìm tới tu sĩ, luyện hóa đầu hắn, giá họa cho Huyễn Nhân Hội, bước thứ hai, không thể tiết lộ tung tích, phải giết chết tất cả người thấy tal
Hắn giống như bọt nước biến mất tại chỗ.
Chu Phàm vốn đang thuấn di bỏ chạy thấy phía trước xuất hiện một bọt máu kỳ quái to bằng đầu người.
Sắc mặt hắn khẽ biến, không dám dừng lại, cũng không dám tiếp xúc với bọt máu, mà là lập tức thay đổi một phương hướng, nhưng bất kể hắn đổi sang phương hướng nào, đều có thể nhìn thấy bọt máu bồng banh.
Trong lòng hắn lập tức trâm xuống, không thể không dừng chân.
Bọt máu phốc một tiếng vỡ ra, một lượng lớn huyết thủy rơi xuống đất, hóa thành nam tử trung niên vừa thấy, cặp mắt quỷ dị đó của hắn nhìn chằm chằm Chu Phàm đang ở vào trạng thái ẩn thân.
Chu Phàm sâm mặt, hắn biết đối phương có thể thấy hắn, dứt khoát giải trừ trạng thái ẩn thân,
- Ngươi là ai?
Chu Phàm trầm giọng hỏi, tay hắn một mực nắm chặt chuôi đao.
Nam tử trung niên không nói gì, sắc mặt hắn hờ hững, vươn bàn tay tái nhợt đó ra.
Bàn tay tái nhợt dần dần phóng to trong mắt Chu Phàm.
Hắn cảm thấy máu toàn thân bị đóng băng ở, hắn cuối cùng có thể cảm nhận được rõ ràng loại sợ hãi khi đối mặt với nam tử trung niên của lão giả họ Tiêu trước khi chết.
Chỉ là máu của hắn không phải dị huyết bình thường, mà là Long Thần Huyết, trong nháy mắt máu bị đóng băng, lập tức bốc cháy.
Giữa kế môi Chu Phàm phát ra một âm tiết, gợn sóng màu vàng lan ra.
Bàn tay tái nhợt ngừng lại, lúc này Chu Phàm mới nhìn thấy thân thể có chút mơ hồ của nam tử trung niên đã đứng ở trước người hắn.
Trên da của Chu Phàm nổi lên một tâng da gà, đao gỉ của hắn ra khỏi vỏ, chém ra một đao.
Nói đúng hơn là, nên là từ trong chém ra ngoài.
Các lực lượng như chân nguyên toàn thân, Võ Thế toàn bộ đều trộn lại với nhau, nhưng không hỗn loạn, là một đao thuần túy, một đao khó có thể tưởng tượng.
Phách Địa Thức!
Âm một tiếng, một chùm quang mang màu trắng bắn ngang ra, máu bắn lên.
Khi quang mang rực rỡ tản đi, Chu Phàm nỗ lực dùng đao gỉ chống đỡ mới không ngồi bệt xuống đất, trước mắt hắn xuất hiện một vết đao nửa lõm xuống, vết đao cháy đen, phủ kín đá nhỏ vụn, nhìn vết đao to lớn mình chém ra, hắn cũng vì thế mà cảm thấy khiếp sợ, uy lực của Phách Địa Thức chân chính đúng là quá đáng sợ.
Có điều hắn vẫn lập tức trở nên cảnh giác, cho dù Phách Địa Thức có uy lực khủng bố, nhưng cảnh giới của nam tử trung niên không rõ, chưa chắc đã bị hắn giết chết.
Một cái đầu từ trong không trung nhẹ nhàng hạ xuống, chính là đầu của nam tử trung niên, cặp mắt đặc biệt của hắn nhìn chằm chằm Chu Phàm, không còn đờ đẫn giống như máy móc lúc trước, mà là biến thành âm lãnh sắc bén,
- Đao pháp mạnh quá, chỉ là Nguyên Dịch Cảnh, cho dù là vị đó của Kiếm Tông đích thân tới, ở cảnh giới như vậy cũng không thể dùng kiếm tạo thành phá hoại lớn đến thế.