Chương 2101: Bàn tay tái nhợt
Chương 2101: Bàn tay tái nhợtChương 2101: Bàn tay tái nhợt
Chuong 2101: Ban tay tai nhot
Chỉ Chu Phàm có ẩn thân thuật và thân pháp cấp thuan di, hắn muốn bắt được Chu Phàm căn bản là chuyện không thể.
Hắn trong một đoạn thời gian dài như vậy, không đi được bao xa, muốn dùng Hắc Tuyết Phù Chủng phòng ngự đi đường, nhưng tiêu hao của Hắc Tuyết Phù Chủng đối với chân nguyên lại khiến hắn không chịu nổi, sắc mặt của hắn càng lúc càng khó coi.
- Ngươi nói làm như vậy có ý nghĩa gì à?
Thanh âm của Chu Phàm truyền vào trong tai lão giả họ Tiêu.
- Ngươi không giết được ta thì không có ý nghial
Lão giả họ Tiêu dùng thanh âm gần như là rít gào hét lên.
Hắn lại bắt đầu chạy vội, hiện tại hắn chỉ muốn cắt đuôi Chu Phàm, chiến thuật như vậy đúng là khiến hắn cảm thấy quá ghê tởm.
Nhưng Khoái Đao Cương Chu Phàm chém ra càng lúc càng kịch liệt, bay múa vù vù, chính là không ngừng quấn lấy lão giả họ Tiêu, bức cho lão giả họ Tiêu mỗi lần đều không thể không quay đầu đối phó Khoái Đao Cương.
Thỉnh thoảng Chu Phàm còn kèm theo một hai đạo Quy Nhất Đao Mang, lão giả họ Tiêu sau khi dùng chưởng lực vỗ tan Quy Nhất Đao Mang, lại càng không dám lơ là.
Lão giả họ Tiêu bị quấn lấy quả thực là sắp tức tới phát điên rồi.
Ngươi tha cho ta đi... Hắn thầm kêu rên ở trong lòng, có điều hắn cũng biết xin tha là vô dụng, sự kiêu ngạo của tu sĩ Phù Chủng Cảnh cũng không cho phép hắn làm như vậy.
Tốc độ tiến tới của hắn bị quấy nhiễu rất lớn, đi lâu như vậy cũng không thể đi ra được một trăm trượng, công kích của Chu Phàm giống như ruồi nhặng, bay vù vù quanh hắn, nhưng chỉ tiếc là hắn không thể đập chết được con ruồi này.
Hơn nữa khiến hắn cảm thấy có chút sợ hãi là, chân nguyên của hắn bởi vì Chu Phàm đề cao tần suất công kích của đao cương, bắt đầu xuất hiện giảm xuống trên trình độ nhất định.
Chẳng lẽ kẻ điên này thực sự cho rằng có thể tiêu hao hết chân nguyên của hắn sao?
Không đúng, chuyện này thật sự quá không đúng, kẻ điên này khẳng định có đủ nắm chắc mới làm như vậy.
Lão giả họ Tiêu càng nghĩ càng sợ, hắn biết không thể cứ tiếp tục như vậy, hắn vỗ nhẹ túi trữ vật bên hông, một đạo quang mang màu vàng từ trong túi trữ vật bay ra, khi hạ xuống trên tay hắn, liền hóa thành vòng ngọc vàng.
Vòng ngọc vàng tỏa ra hoàng quang, bao phủ lấy hắn.
Mấy chục đao cương vù vù bay tới, hạ xuống quang quyển màu vàng, phát ra tiếng bang bang, rất nhanh liền tản đi, quang quyển màu vàng lại không động đậy gì. Lão giả họ Tiêu lại chạy vội về phía trước.
Chu Phàm ở phía sau hắn vội vàng đuổi theo, đao gỉ trong tay liên tiếp bổ ra vô số đao cương như ẩn như hiện. Đều bị quang quyển vòng ngọc vàng phát ra cản lại, mà lão giả họ Tiêu bởi vì được quang quyển với vòng ngọc vàng gia trì, hắn căn bản là không cần để ý tới công kích của Chu Phàm, chỉ lo bỏ chạy về phía trước, hắn lập tức mượn thân pháp đi ra được một đoạn đường rất xa.
Sắc mặt Chu Phàm nghiêm lại, pháp khí phòng ngự này mạnh quá, hắn sam mặt, bảo trì thuấn di không để lão giả họ Tiêu kéo giãn cự ly quá xa, đồng thời lại liên tục chém ra hai đao.
Đao thứ nhất là mấy chục đạo Khoái Đao Cương.
Đao thứ hai là Quy Nhất Đao Mang.
Khoái Đao Cương và Quy Nhất Đao Mang xen lẫn với nhau, toàn bộ đều bắn tới quang quyển màu vàng đất vòng ngọc vàng phát ra.
Quang quyển màu vàng đất bị Quy Nhất Đao Mang đánh trúng, lắc lư, lại vẫn chống đỡ được, nhưng quang mang của nó cũng biến thành ảm đạm đi không ít.
Chu Phàm mừng thầm trong lòng, hắn biết không có pháp khí phòng ngự nào là vô địch, chỉ cần thêm một đao đạo thức Quy Nhất, khẳng định có thể hủy diệt được quang quyển màu vàng đất này.
Đột nhiên, lão giả họ Tiêu ngừng lại, hắn dừng lại như vậy, Chu Phàm vốn đang cảnh giác thủ đoạn nhỏ như vậy của lão giả họ Tiêu, nhanh chóng thuấn di lui về phía sau, đổi một vị trí khác, không cho lão giả họ Tiêu đoán ra vị trí của hắn.
Chỉ là rất nhanh Chu Phàm liền phát hiện, lão giả họ Tiêu dừng lại không phải vì đối phó hắn, mà là có người ngăn cản đường lão.
Người đó đứng ở vị trí cách lão giả họ Tiêu khoảng một trượng.
Chu Phàm giật mình, lục thức của hắn một mực đang mở ra, đề phòng tất cả xung quanh, hắn không ngờ lại không phát hiện một người ở gần như vậy?
Người đến là một nam tử trung niên mặc áo trắng, mặt của hắn tái nhợt, trên áo trắng dính nhiều vết máu, mắt cơ hồ toàn là lòng trắng, con ngươi biến thành điểm nhỏ màu đen.
Chu Phàm trước giờ chưa từng thấy con mắt như vậy, cho dù người con mắt này nhìn không phải là hắn, nhưng hắn vẫn có một loại cảm giác sởn gai ốc.
Nam tử trung niên chỉ thản nhiên nhìn lão giả họ Tiêu.
Toàn thân lão giả họ Tiêu bao phủ trong quang quyển màu vàng đất, nhưng toàn thân hắn lại lờ mờ run rẩy,
- Ngươi là ai? Vì sao muốn cản ta?
Chu Phàm lui vê phía sau vài bước, từ trong lời nói của lão giả họ Tiêu xem ra hai người không giống như cùng một bọn, lão giả họ Tiêu đang sợ gì?