Chương 2143: Lập đạo thệ
Chương 2143: Lập đạo thệChương 2143: Lập đạo thệ
Chuong 2143: Lap dao the
- Nếu Hoa Van là cừu nhân của ngươi, trong nháy mắt ngươi gặp mặt hắn, liệu có động thủ giết hắn không?
Lôi Thiên Dương nhìn chằm chằm Chu Phàm hỏi.
- Lôi đô đốc, câu hỏi này của ngươi rất quá đáng.
Sắc mặt Trân Vũ Thạch lạnh xuống,
- Ngươi hoài nghi Chu đại nhân có liên quan tới án này, không ai có thể nói gì, nhưng lời này của ngươi chẳng khác nào chỉ trích Chu đại nhân là hung thủ, ngươi có chứng cớ không?
- Trần đại nhân, ta đây là đang đại biểu cho Thiên Nam Đạo Nghi Loan Ti để hỏi việc này, ta tra án thế nào, không cần ngươi dạy.
Lôi Thiên Dương nghiêm mặt bác bỏ.
- Thiên Nam Đạo Nghi Loan Ti bảo ngươi tới là xử lý chuyện Hồng Não Ma...
Trần Vũ Thạch cười lạnh nói:
- Chu đại nhân là Tứ Chinh Sứ, ngươi muốn tra hắn...
- Trân đại nhân, ta tới đây không chỉ để xử lý chuyện Hồng Não Ma, trước khi đi, Đạo Chủ đã trao cho ta quyền lực xử lý tất cả sự vụ của Tiêu Lôi Châu.
Lôi Thiên Dương cười nhạo nói:
- Nếu ngươi không phục, vậy có thể nói với Đạo Chủ.
- Trần đại nhân.
Chu Phàm cắt ngang lời Trần Vũ Thạch:
- Lôi đô đốc nói như vậy, ta trả lời hắn là được, không cần thiết phải thế.
Lúc này Trân Vũ Thạch mới hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục tranh luận với Lôi Thiên Dương.
Chu Phàm nói:
- Lôi đô đốc, nếu ta có thù oán với Hoa Văn, vậy phải xem là thù gì, nếu là...
- Nếu là thù lớn sinh tử thì sao?
Ánh mắt Lôi Thiên Dương sáng rực nói.
- Nếu là thù lớn sinh tử, nhưng ở trong doanh địa, vậy Hoa Văn là một thành viên của Nghi Loan Ti, ta sẽ không xung động xuất thủ như vậy, ta sẽ xin sinh tử chiến với ti phủ.
Chu Phàm nói rất đúng lý hợp tình.
- Nói cách khác, ngươi vẫn muốn hắn chết đúng không? Lôi Thiên Dương truy hỏi.
- Phải.
Chu Phàm nói, ở đây có nhiều người như vậy có thể làm chứng cho hắn, Lôi Thiên Dương hỏi chỉ là giả thiết không có ý nghĩa mà thôi.
- Nói cách khác ngươi không phải không có khả năng giết Hoa Văn, đúng không?
Lôi Thiên Dương nói.
Câu hỏi của Lôi Thiên Dương khiến không ít tu sĩ trong lều trại đều nhíu mày, lời này của Lôi Thiên Dương có chút quá đáng.
- Lôi đô đốc, ngươi đừng đổ oan cho ta, ta không làm.
Chu Phàm lắc đầu nói.
- Nhưng ngươi không có chứng cớ chứng minh mình không làm.
Lôi Thiên Dương lại lạnh lùng nói.
- Nhưng Lôi đô đốc cũng không có chứng cớ chứng minh ta giết Hoa Văn phải không?
Chu Phàm hỏi lại.
- Ta quả thật không có chứng cớ.
Lôi Thiên Dương thản nhiên nói:
- Ngươi nói đúng, ngươi là người đứng gần lều trại nhất, ta chỉ là hoài nghi ngươi giết Hoa Văn, hiện tại có một biện pháp có thể biết ngươi có làm việc này hay không?
- Biện pháp gì?
Chu Phàm nhíu mày hỏi.
- Chúng ta đều là tu sĩ, ngươi dùng đạo tâm để thề, ngươi không giết Hoa Văn...
Lôi Thiên Dương nói đến đây, tạm dừng một chút,
- Không đúng, ngươi có thể không tự mình động thủ, vậy nếu ngươi bảo đồng bạn của ngươi động thủ thì sao? Cho nên ngươi phải thê, ngươi không có bất kỳ liên quan gì tới cái chết của Hoa Văn.
- Đây là biện pháp chứng minh tốt nhất, ta thừa nhận nếu ngươi không làm, bảo ngươi lập đạo thệ chứng minh bản thân ngươi không làm, quả thực có chút làm nhục, cho nên chỉ cần ngươi chịu lập đạo thệ, đợi sau khi chứng minh ngươi trong sạch, ta có thể xin lỗi ngươi.
Ngữ khí của Lôi Thiên Dương rất thành khẩn, không ít tu sĩ trong lều trại đều hơi gật đầu, biện pháp này quả thật đơn giản mà lại đáng tin, trên thực tế muốn chứng minh một tu sĩ có nói dối hay không, không có gì đơn giản nhanh chóng hơn lập đạo thệ.
Tim Chu Phàm đập mạnh, hắn cảm thấy việc này có vấn đề rất lớn, lời nói của Lôi Thiên Dương nghe thì không có bất kỳ sơ hở gì, nhưng việc này vẫn không thích hợp, trên thực tế lúc trước hắn cũng nghĩ tới phương pháp tương tự để chứng minh mình trong sạch, nhưng hiện tại do Lôi Thiên Dương đề xuất, hắn cảm thấy không đúng.
Dường như nếu hắn đáp ứng, vậy sẽ nhảy vào trong vực sâu vạn trượng.
Chỉ là trong đây rốt cuộc có vấn đề gì, hắn vẫn không nói ra được, hắn chưa từng nghe qua tên của Hoa Văn, vậy liệu sẽ có vấn đề gì?
- Chu đại nhân, ngươi cảm thấy thế nào? Hay là ngươi chột dạ? Việc này vốn chính là ngươi làm?
Lôi Thiên Dương từng bước bức bách.
Chu Phàm bỗng nhiên cười khẽ,
- Lôi đô đốc, vốn chuyện này không phải ta làm, ngươi bắt ta thề, ta sẽ không chịu, bởi vì đúng như ngươi nói, như vậy quá làm nhục người ta, có điều muốn ta thê không phải không được, ngươi cần đáp ứng ta một điều kiện trước.
- Nói nghe thử đi.
Lôi Thiên Dương thản nhiên nói.
- Ngươi hoài nghi ta giết Hoa Văn, nhưng ta hoài nghi ngươi đang hãm hại ta, ngươi muốn ta thê, nhất định phải dùng đạo tâm của mình để thề trước, là ngươi chưa từng thiết kế hãm hại ta, nếu không ngươi sẽ bị đạo tâm phản phệ, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Ánh mắt Chu Phàm biến thành sắc bén.
Trong lầu trại là một trận yên tĩnh, không ai ngờ được Chu Phàm lại đề xuất một yêu cầu như vậy.