Chương 2144: Đạo thệ không thể tùy tiện lập
Chương 2144: Đạo thệ không thể tùy tiện lậpChương 2144: Đạo thệ không thể tùy tiện lập
Chương 2144: Đạo the không thể tùy tiện lập
Lôi Thiên Dương cũng không ngờ, hắn hơi nhướng mày, đột nhiên quát:
- Chu Phàm, hiện tại là ngươi cách hiện trường giết người...
- Nếu ngươi không hãm hại ta, vì sao không dám thê?
- Là ngươi có hiềm nghi giết người, ta vì sao phải thề...
- Nếu ngươi không hãm hại ta, vì sao không dám thề?
- Lớn mật, ta nhất định sẽ bẩm báo với Đạo Chủ...
- Nếu ngươi không hãm hại ta, vì sao không dám thề?
Lôi Thiên Dương:
- Nếu ngươi không hãm hại ta, vì sao không dám thê?
Bất kể Lôi Thiên Dương nói gì, Chu Phàm đều đáp lại một câu như vậy, không thể không nói lực sát thương của những lời này thật sự quá lớn.
Lôi Thiên Dương tức đến huyệt Thái Dương giật giật.
Tu sĩ Trong lều trại đều dùng ánh mắt càng lúc càng hoài nghi nhìn Lôi Thiên Dương.
Sắc mặt Lôi Thiên Dương hơi trâm xuống, hắn đứng lên v6 bàn nói:
- Chu Phàm, ta lười chẳng muốn nhiều lời với ngươi, ngươi không dám lập đạo thệ, không thể chứng minh mình trong sạch, việc này ta sẽ hồi bẩm Đạo Chủ, để Đạo Chủ quyết định.
- Rất tốt.
Chu Phàm vỗ tay nói:
- Tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy, ngươi mượn danh nghĩa Đạo Chủ, ở đây tùy ý làm bậy, ý đồ giết hại đồng liêu, ta thân là Tứ Chinh Sứ Chinh Bắc Sứ, cũng có quyền hồi bẩm Đạo Chủ cùng với Tổng Phủ, để xem người bên trên quyết định thế nào.
Sắc mặt Lôi Thiên Dương rất khó coi, hắn hiểu ý tứ trong lời nói của Chu Phàm, nói hồi bẩm Đạo Chủ chỉ là hư ngôn, muốn báo lên Tổng Phủ mới là thật, một khi chuyện bị với lớn, chỉ sợ Đạo Chủ cũng chưa chắc đã che chở được cho hắn.
Chu Phàm này cũng không phải không có bối cảnh, có thư viện làm chỗ dựa, muốn vòng qua Thiên Nam Đạo hồi báo Tổng Phủ, cũng không phải chuyện không có khả năng.
Trong lòng hắn thâm hối hận, hắn không ngờ Chu Phàm này lại khó chơi như vậy.
- bởi vì ta không chịu thề, liền nói ta muốn hại ngươi, không khỏi quá nực cười rồi.
Lôi Thiên Dương cười lạnh nói:
- Ai chẳng biết đạo thệ không thể tùy tiện lập, ngươi không có tư cách khiến ta lập đạo thệ. - Bởi vì ta không chịu thề, ngươi nói ta giết Hoa Văn, không khỏi quá nực cười.
Chu Phàm khe cười nói:
- Ai chẳng biết đạo thệ không thể tùy tiện lập, bản thân ngươi cũng không có gan lập đạo thệ, dựa vào cái gì mà muốn ta lập đạo thệ như vậy?
- Lôi đô đốc, ở đây có nhiêu đồng liêu như vậy, công đạo tự ở trong lòng người.
Ánh mắt các tu sĩ nhìn về phía Lôi Thiên Dương đã không phải là hoài nghi, mà là xác định, dẫu sao nếu Lôi Thiên Dương không hãm hại Chu Phàm, vì sao không dám lập đạo thệ?
Việc này vốn nên rất đơn giản mới đúng, Lôi Thiên Dương nguyện ý lập đạo thệ, vậy tới lượt Chu Phàm lập đạo thệ.
- Sao không phải ngươi lập đạo thệ trước?
Lôi Thiên Dương lạnh lùng nói.
- Ta lập đạo thệ, ngươi nhất định sẽ lập sao?
Chu Phàm cười nhạo:
- Nếu ngươi dám ở trước mặt nhiều đồng liêu như vậy làm bảo đảm, vậy ta lập đạo thệ trước cũng có ngại gì?
Trong lòng Chu Phàm hiểu Lôi Thiên Dương bức hắn lập đạo thệ khẳng định là có vấn đề, nhưng hắn vẫn dám nói mình sẽ lập đạo thệ trước, bởi vì hắn đang cược, cược Lôi Thiên Dương không dám.
Áp lực lập tức trở về trên người Lôi Thiên Dương.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Lôi Thiên Dương.
Lôi Thiên Dương lạnh lùng nhìn Chu Phàm nói:
- Bất kể ngươi có lưỡi dẻo như lò xo thế nào, ngươi đều là hung thủ có khả năng giết Hoa Văn nhất, không ngờ ngươi không chịu lập đạo thệ, vậy việc này sẽ không cứ vậy mà thôi.
Lôi Thiên Dương nói xong, dẫn theo tu sĩ hắn mang đến rời khỏi lều trại.
Lôi Thiên Dương vừa đi, tu sĩ của thế gia và Đại Phật Tự tới từ Tiêu Lôi Châu Phủ nói vài câu với bọn Chu Phàm rồi vội vàng bỏ đi.
Cho dù hoài nghi Lôi Thiên Dương đang hãm hại Chu Phàm, nhưng dưới tình huống nguyên nhân không rõ, người khác hiển nhiên đều sẽ lựa chọn thái độ tạm thời quan vọng, vừa rồi chủ trì Tiêu Lôi Tự Tuệ Không cũng im lặng, cũng là đạo lý như vậy.
Tu sĩ đồ tể, Đông Thu Hạ của hệ thư viện đều ở lại trong lều trại, nhưng thư lão và Bất Tiếu Đạo Nhân không có mặt, hai người bọn họ cũng cảm thấy việc này rất khó giải quyết.
Trong đó Viên Ác cũng đang do dự, không biết trong chuyện này nên lựa chọn lập trường gì mới thích hợp.
Chu Phàm cười nói vài câu với bọn họ, không thảo luận quá nhiều về chuyện này, mà là nói mình mật rồi, cáo từ rời đi.
Chu Phàm cũng hiểu, gặp phải loại chuyện này, những người này nhất thời không thể làm ra lựa chọn, thậm chí không đếm xỉa đến cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
Chu Phàm trở về lều trại, Trân Vũ Thạch lại tới bái phỏng hắn.
- Người khác không tin Chu huynh, nhưng ta tin.
Trân Vũ Thạch cười nói:
- Nếu Chu huynh thật sự muốn giết Hoa Văn, sẽ không để người ta bắt được nhược điểm.
Chu Phàm rót một ly trà cho Trân Vũ Thạch, sau đó mới bất đắc dĩ nói:
- Trần huynh ngươi tới đây, nếu để Lôi Thiên Dương biết, sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của ngươi, kỳ thật ngươi không cần thiết phải nhúng tay vào việc này.