Chương 2170 - Ngươi xong rồi!
Hoa Phi Hoa trầm mặc một chút nói:
- Ta không ngờ thư viện lại vì hắn mà làm tới mức như vậy, nhưng không làm cũng làm rồi, tiếp tục đi.
Kỳ thật hắn có chút hối hận, thư viện dẫn đầu buộc tội hắn, hiển nhiên là nổi giận thực sự, đang thể hiện quyết tâm, tiền này thật sự không dễ cầm, nhưng thư viện đã buộc tội hắn, hắn có lùi cũng chưa chắc đã hữu dụng.
Một Chinh Bắc Sứ nho nhỏ, không ngờ lại khó giải quyết như vậy! Trong lòng có chút bất đắc dĩ nghĩ.
Mạc liêu vừa định lui xuống, lại có một người bước nhanh vào, hắn nhìn mạc liêu, sau đó chắp tay với Hoa Phi Hoa:
- Đại nhân, nhận được một bức thư viết cho ngài.
Hoa Phi Hoa liếc người đó một cái, thứ này có thể tới chỗ hắn, chứng tỏ không đơn giản,
- Ai viết cho ta?
- Trên thư viết là Thái Văn Hãn.
Người đó cúi đầu nói, hắn cũng là mạc liêu của phủ Đạo Chủ, tất nhiên biết hiện tại ba chữ Thái Văn Hãn này là đại biểu cho gì.
- Đưa ta xem.
Khóe mắt Hoa Phi Hoa giật giật, tiếp nhận thư.
Trước khi thư được đưa tới, đã trải qua kiểm tra, không có vấn đề về phương diện an toàn, rất nhanh hắn mở thư ra, trên thư viết: Hoa Phi Hoa ngươi dám nhằm vào hắn, ngươi xong rồi!
Chỉ có mười một chữ, không còn bất kỳ tin tức gì.
Hoa Phi Hoa nhìn hàng chữ trên giấy viết thư, hắn hơi trầm mặc, đây là khiêu khích, thư không thể đúng là Thái Văn Hãn viết, nhưng người viết thư nói không chừng chính là kẻ chủ sự phía sau màn của Thái Văn Hãn.
'Hắn' trên thư là ám chỉ ai?
Chu Phàm?
Không thể!
Chu Phàm đó được thư viện che chở, cái này thì Hoa Phi Hoa có thể lý giải, dẫu sao thiên phú không tồi, nhưng vì sao đám người Thái Văn Hãn lại phải phí khí lực lớn như vậy để giúp Chu Phàm?
Hoa Phi Hoa đưa thư cho hai mạc liêu của mình, để bọn họ đọc.
- Nói thử cái nhìn của các ngươi đi?
Hoa Phi Hoa đúng là nghĩ không ra ý tứ của bức thư này.
- Đại nhân, ta có suy đoán.
Rất nhanh một mạc liêu trong đó mở miệng nói.
- 'Hắn' mà thư nói chính là ám chỉ Chu Phàm, nhưng đây chỉ là một hư chiêu, bọn họ không phải muốn giúp Chu Phàm, mà là hi vọng chúng ta hận Chu Phàm hơn, thậm chí mạo hiểm đi giết Chu Phàm, như vậy thư viện và phủ Đạo Chủ chúng ta khẳng định sẽ không chết không ngừng, điều này phù hợp với lợi ích của bọn họ.
- Nhưng vì sao trên thư không nói rõ hơn một chút, trực tiếp viết lên tên của Chu Phàm
Hoa Phi Hoa hỏi.
- Đây là chỗ thông minh của người viết thư, hắn muốn chúng ta đi đoán, nếu viết vậy thì quá rõ ràng, chúng ta ngược lại sẽ hoài nghi dụng ý của bọn họ.
Mạc liêu nói.
- Ừm, ngươi nói có lý.
Hoa Phi Hoa gật đầu nói:
- Bên người truyền thư có manh mối gì có thể truy tra không?
- Không, người truyền thư chỉ là một người rất bình thường.
Mạc liêu cầm thư tới trả lời.
- Vậy ta xem hắn muốn ta xong rồi thế nào?
Hoa Phi Hoa nghiêm mặt nói.
Hắn chính là một trong nhóm người đứng ở đỉnh Đại Ngụy, cho dù là thư viện cũng không dám nói nhất định có thể làm gì được hắn.
Chỉ là một phong thư không dọa được hắn.
...
Đêm dài.
Thái phủ chỉ châm đèn đuốc có chút tăm tối.
Chức quan của Thái Văn Hãn không cao, phủ đệ không lớn, người hầu trong nhà rất ít.
Lúc này người trong phủ đều ngủ rồi, chỉ có một mình hắn ngồi trong thư phòng, hắn không đọc sách, chỉ bình tĩnh và kiên nhẫn chờ.
- Thái đại nhân.
Trong góc tối một người đi ra.
Thái Văn Hãn nhất thời không nhìn rõ diện mạo của người đó, nhưng hắn không hề biểu hiện ra một chút hoang mang nào, bởi vì Thái phủ hiện tại rất an toàn, nếu không với trận pháp tiểu na di hắn bố trí trong thư phòng, căn bản không ai có thể thoải mái tiến vào trong thư phòng của hắn như vậy.
Người trong góc tối tới gần hơn, diện mạo của hắn trở nên rõ ràng, là một nam tử trẻ tuổi mặt trắng không một tia máu, hắn của một gương mặt rất phổ thông, chỉ độc có hai mắt là sáng ngời có thần, giống như có hỏa diễm đang bốc cháy.
- Ta cho rằng tối nay ngươi không tới.
Thái Văn Hãn cười khẽ một tiếng nói.
Hiện tại Thái phủ cũng không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm.
Nam tử mặt trắng ngồi xuống ghế, hắn nhìn Thái Văn Hãn thở dài một tiếng nói:
- Ta tiến vào cũng không khó, nhưng Thái đại nhân chưa chắc đã hoan nghênh ta.
- Vì sao không hoan nghênh.
Thái Văn Hãn hỏi lại.
- Bởi vì ta đến, Thái đại nhân sẽ chết.
Nam tử mặt trắng buồn bã nói.
- Đây là lựa chọn của ta.
Thanh âm của Thái Văn Hãn trầm thấp, nói:
- Cho dù ngươi không đến, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy.
- Thái đại nhân, kỳ thật không cần như vậy, chúng ta không muốn ngươi chết.
Nam tử mặt trắng cười khổ nói.
- Nếu ta không chết, các ngươi có biện pháp nào đối phó được Hoa Phi Hoa?
Thái Văn Hãn hỏi.
- Có thể sẽ rất khó.
Nam tử mặt trắng thẳng thắn nói:
- Nhưng Thái đại nhân, cho dù ngươi chết, cũng chưa chắc có thể khiến Hoa Phi Hoa trả giá đắt.
- ...