Chương 2193 - Minh Tức Nghịch Tưởng Pháp (2)
Đã là Kim Thân Cảnh, mới khai quật ra hai thành... Khóe miệng Chu Phàm giật giật, thế này là thấp hơn hắn nghĩ, nhưng trình độ khai phá càng thấp, càng có thể chứng minh sự cường đại của Minh Tức Nghịch Luân Thể.
Đợi tối nay ta sẽ truyền cho tiểu nha đầu Thực Phù, nàng vốn là quyệt nhân đời thứ nhất, có thiên phú quyệt nhân của Chu gia và thiên phú quái quyệt của đàn Ma Cô Yêu, để nàng thử xem hiệu quả thế nào... Chu Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Thực Phù bởi vì có thể tu tập công pháp khai phá quyệt nhân đời thứ nhất Vạn Mộc Xuân, trình độ khai phá đối với Minh Tức Nghịch Luân Thể còn cao hơn hắn, nhưng Vạn Mộc Xuân vẫn không phải Minh Tức Nghịch Tưởng Pháp chuyên môn thiết kế cho Minh Tức Nghịch Luân Thể, chính là bảo nàng tu luyện cẩn thận một chút, để tránh lực lượng cân bằng trong cơ thể sẽ mất bình hành.
Đêm qua nếu không bị Chu Tiểu Miêu vội vã đuổi đi, nên một chút một chút về phương diện này mới đúng, hiện tại chỉ có thể để tiểu nha đầu Thực Phù này sờ đá qua sông, cũng may Minh Tức Nghịch Tưởng Pháp không phải bí pháp nguy hiểm gì, nếu thật sự không được, bảo nàng đừng luyện.
Buổi sáng, hắn đầu tiên là quan sát khí cụ và phù tin của mình một chút, sau khi xác nhận không có tin tức gì, biết bọn Đỗ Nê chưa đến, hắn tiếp tục chuyên tâm tu luyện.
Cả ngày, hắn đầu tiên là tu luyện công pháp Hỗn Độn Cựu Ma, sau đó là tu luyện Minh Tức Nghịch Tưởng Pháp, đương nhiên bất kể là công pháp hay là bí pháp như Minh Tức Nghịch Tưởng Pháp, mỗi một ngày đều có hạn chế tu luyện, khi đạt tới cực hạn, chỉ có thể đi tu luyện võ kỹ, thuật pháp.
Một ngày trôi qua trong tu luyện.
Đợi cho tới đêm khuya, hắn mới chính thức dừng lại, sắc mặt rất nghiêm túc, bởi vì tối nay sẽ có người dẫn dắt mới tỉnh lại trong ngủ say.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia, những người dẫn dắt này càng tới về sau lại càng khó đối phó, lần trước khi Chu Tiểu Miêu ra sân là người dẫn dắt loại hình bồi luyện, đánh hắn rất thảm, nếu không phải cuối cùng sợ hắn học trộm Tiểu Miêu Tam Thức, hắn đoán buổi tối mỗi ngày đều sẽ bị đánh.
Hắn đầu tiên là tóm Mặc Mặc đang đùa giỡn với Tiểu Muội Tiểu Quyển tới, nhìn Mặc Mặc nói:
- Mặc Mặc, lát nữa bất kể ngươi nhìn thấy gì ở trong mộng, đều không được lộn xộn, nhất định phải đứng bên cạnh ta, biết chưa?
Mặc Mặc nghiêng cái đầu rồng, dường như có chút không rõ.
Chu Phàm chỉ có thể nói lại một lần, Mặc Mặc mới nghe hiểu nghiêm túc gật đầu.
Dặn dò Mặc Mặc xong, hắn lại nghiêm túc suy nghĩ một lúc, bởi vì không thể biết trước người dẫn dắt đó là dạng người gì, hắn cũng không thể làm quá nhiều chuẩn bị, chỉ có thể thấy chiêu dỡ chiêu.
Hắn nằm xuống, nhắm hai mắt lại, rất nhanh loại cảm giác trời đất quay cuồng truyền đến, hắn mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong nháy mắt hắn mở mắt, nhìn thấy là sương mù màu xám nồng đậm tràn ngập, nhưng may mà vẫn ở trên thuyền, dưới chân là giáp bản quen thuộc, chắc không phải ảo tượng.
Chỉ là sương mù tối nay rất đậm, không nhìn thấy chỗ quá xa.
- Mặc Mặc, ngươi ở đâu?
Chu Phàm ngay lập tức phát hiện Mặc Mặc không có ở bên cạnh hắn, vội vàng gọi khẽ một tiếng.
Chỉ là trong sương mù, không nghe thấy tiếng Mặc Mặc đáp lại.
Hắn bỗng nhiên nghe thấy trong sương mù truyền đến tiếng trẻ con khóc.
Tiếng khóc của trẻ con kéo dài truyền đến.
Chu Phàm nhìn về phương hướng tiếng khóc truyền đến, không thuận theo tiếng khóc mà đi, sợ đây là một cái bẫy.
Sương mù Tối nay dày như sợi bông màu xám, hắn khó có thể thấy rõ phía trước tồn tại.
Mặc Mặc đi đâu rồi?
Hắn không để ý đến tiếng khóc của trẻ con, nhẹ giọng gọi tên của Mặc Mặc, nhưng Mặc Mặc vẫn không đáp lại.
Hắn mở miệng gọi tên của Mặc Mặc sẽ bại lộ vị trí của mình, nhưng cho dù người dẫn dắt mới là loại hình bồi luyện, cũng không thể giết hắn, hắn lo lắng vì sao Mặc Mặc không đáp lại hắn hơn.
Hắn hoài nghi Mặc Mặc bị nhốt ở vị nào đó trên thuyền, hoặc là thanh âm của hắn bị người dẫn dắt ngăn cách, không thể truyền tới bên Mặc Mặc.
Kéo dài một lúc, tiếng khóc của trẻ con dừng lại, phát ra tiếng cười khanh khách.
Chu Phàm dứt khoát ngồi xuống, hắn kiên nhẫn chờ sương mù tản đi, nếu sương mù không tản, hắn có thể chờ một đêm, về phần Mặc Mặc, trải qua dạy dỗ lâu như vậy, Mặc Mặc sẽ không nhảy xuống sông.
Trên thuyền không nhỏ, dưới tình huống sương mù che phủ, hắn muốn tìm Mặc Mặc không nghe được hắn nói chuyện sợ rằng sẽ rất khó.
- Thuyền, có thể giúp ta xua đi một chút sương mù không?
Chu Phàm cúi đầu nhìn giáp bản hỏi.
Chỉ là thuyền không đáp lại, ngược lại vang lên thanh âm của một nữ tử.
- Ngươi là muốn sương mù tản đi, không ngăn cản tầm mắt của ngươi nữa à?
Chu Phàm nổi da gà, bởi vì thanh âm này tạo cho người ta một loại cảm giác rất không thoải mái, nghe thì vừa trầm thấp lại chói tai, giống như một loại gió âm lãnh từ đáy lòng thổi tới.
Đây là thanh âm của người dẫn dắt đó sao?