Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1508 - Chương 2194 - Trẻ Con

Chương 2194 - Trẻ con
Chương 2194 - Trẻ con

- Đúng vậy, ngươi có thể hỗ trợ không?

Chu Phàm hỏi.

- Đương nhiên không có vấn đề, chỉ là...

Nàng cười khẽ một tiếng,

- Nhưng ta sợ ngươi không chịu nổi tất cả những gì nhìn thấy sương mù tản đi.

- Vì sao lại nói như vậy?

Chu Phàm hỏi.

- Mặc Mặc chết rồi.

Nàng trả lời:

- Sau khi sương mù tản đi, ngươi có thể nhìn thấy chỉ là long thi bồng bềnh trên mặt sông của nàng.

Mặc Mặc chết rồi... Tim Chu Phàm thắt lại, nàng nói long thi bồng bềnh trên mặt sông, chẳng lẽ Mặc Mặc đã nhảy sông sao?

Ở trên thuyền chết cũng không sao, nhưng nếu nhảy sông, chẳng khác nào từ bỏ tất cả mà rời thuyền, chết như vậy chính là chết thật, người phụ tá cũng không ngoại lệ.

- Ngươi đang lừa ta.

Chu Phàm trầm giọng nói:

- Ta không tin Mặc Mặc đã chết, hơn nữa thời gian ngắn như vậy, nếu nàng thật sự nhảy sông, cũng không nổi lên nhanh như vậy, hơn nữa trong sông có rất nhiều quái vật như Hồn Ngư, chúng sẽ ăn thi thể của nàng.

Đứa trẻ lại cười khanh khách, giọng nữ trầm thấp âm trầm đó cũng đang cười, dường như hai loại thanh âm khác nhau đang xen lẫn cùng một chỗ,

- Mặc Mặc chắc là nữ nhi của ngươi, ngươi nói lời này cũng thật máu lạnh, ngươi chưa từng nhảy vào trong sông, làm sao biết được trong sông là tình huống gì? Hồn Ngư không thích ăn bất kỳ thứ gì trong sông, rơi vào trong sông xám, sẽ lập tức chết đi, thi thể cấp tốc nổi lên cũng là chuyện rất bình thường.

Giọng nữ và trẻ con trẻ con đó là thế nào, vì sao lại có hai loại thanh âm...

Chu Phàm thầm nghĩ, giọng nữ chắc là biết Mặc Mặc là nữ nhi của hắn, người dẫn dắt có thể nhìn thấy tin tức cơ bản của người lên thuyền và người phụ tá, giọng nữ này chắc là người dẫn dắt không thể sai được.

- Chẳng lẽ ngươi từng nhảy vào trong sông xám rồi à?

Chu Phàm dùng ngữ khí không tin hỏi.

- Ta đương nhiên là chưa, có điều ta đã thấy rất nhiều người như ngươi... Trong tin tức thuyền nói cho ta biết, ngươi gọi các ngươi là người lên thuyền, ta đã thấy rất nhiều người lên thuyền nhảy vào trong sông.

Giọng nữ cười khẽ:

- Bộ dạng giãy giụa trước khi chết của bọn họ rất thú vị, bộ dạng sau khi chết ngược lại không quá thú vị, rất nhàm chán.

- Nhưng Mặc Mặc vẫn sẽ không chết.

Chu Phàm lắc đầu nói:

- Ngươi không thể trong thời gian ngắn như vậy khiến Mặc Mặc nhảy vào trong sông, nàng vẫn là tiểu hài tử, ngay cả nói cũng nghe không hiểu lắm, ngươi lại không thể xuất thủ với một người phụ tá.

- Ngươi sai rồi.

Giọng nữ từ trong sương mù truyền đến,

- Nghe không hiểu mới dễ lừa, giống như một con chó, ngươi ném một khúc xương ra, nó sẽ lập tức lao về phía khúc xương, nó sẽ không bận tâm khúc xương đó có độc hay không?

- Nói nhiều như vậy không ý nghĩa, ngươi xua sương mù đi, ta nhìn tận mắt sẽ biết.

Chu Phàm giục, kỳ thật hắn không tin, bởi vì người dẫn dắt mới tỉnh lại không có lý do gì lại giết một người phụ tá.

Cho dù sương mù tản đi, hắn nhìn thấy thi thể của Mặc Mặc ở trong nước, cũng sẽ không tin.

Người phụ tá đối với người dẫn dắt mà nói có thể là sự vật mới lúc trước chưa từng xuất hiện, hắn không tin một người dẫn dắt mới sẽ không có hứng thú, ngược lại đi giết người dẫn dắt.

Giọng nữ đó không vang lên nữa, sương mù dày bắt đầu tản đi.

Chu Phàm xuyên qua sương mù loãng dần, hắn đầu tiên là nhìn thấy bàn vuông thường thấy.

Trên bàn gỗ đặt một cái nôi từ trúc đan thành, tiếng cười của trẻ con chính là từ trong nôi phát ra.

Hắn lại nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng của Mặc Mặc, trong lòng hắn hơi trầm xuống, đi đến một bên thuyền nhìn xung quanh, nước sông màu xám trơn nhẵn như gương, không nhìn thấy bất kỳ vật gì trôi nổi.

Hắn dọc theo lan can vừa chạy vừa nhìn, thử xem Mặc Mặc có thật sự ở trong sông hay không?

Mặc Mặc đi đâu rồi?

- Ngươi đang tìm Mặc Mặc à?

Giọng nữ lại truyền vào trong tai hắn,

- Không phải ngươi không tin ư? Kỳ thật ngươi nói đúng, Mặc Mặc căn bản không nhảy sông.

Chu Phàm dừng chân, hắn thử tìm phương hướng thanh âm truyền đến, nhưng thanh âm mơ hồ bất định, hắn cũng không biết thanh âm đến từ chỗ nào.

- Mặc Mặc ở đâu?

Chu Phàm hỏi.

- Ngươi không nhìn thấy ta, nhưng ngươi vẫn không nhìn thấy nàng đúng không? Nàng không phải đang ở trên bàn à?

Giọng nữ chậm rãi nói.

Trên bàn?

Chu Phàm nhìn về phía bàn vuông, nhìn cái nôi đó, trong nôi vẫn thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười của trẻ con.

Ở trên thuyền nghe thấy tiếng cười này khiến trong lòng hắn ghê ghê.

Hắn do dự một chút, vẫn rụt rè bước về phía bàn vuông, hắn lo mình rơi vào trong ảo tượng, cho nên một mực đi rất cẩn thận rất cảnh giác.

Nhưng rất thuận lợi, hắn đi tới cạnh bàn vuông, nhìn vào trong nôi trên bàn.

Trong nôi là một đứa trẻ bọc trong chăn đỏ, đứa trẻ nhìn qua thì mới sinh không lâu, trên đầu chỉ có tóc thưa thớt, mặt bụ bẫm, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn Chu Phàm.

Tay đứa trẻ giơ lên trên, phát ra tiếng cười khanh khách về phía Chu Phàm.
Bình Luận (0)
Comment