Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1512 - Chương 2198 - Anh Cửu

Chương 2198 - Anh Cửu
Chương 2198 - Anh Cửu

Nữ tử cười nói:

- Ngươi cứ đoán đi.

- Ta đoán đứa trẻ không phải ngươi.

Chu Phàm chậm rãi nói.

- Vì sao?

Nữ tử cười hỏi.

- Kỳ thật ta cũng không biết có phải ngươi hay không, ta chỉ là thuần túy dựa vào trực giác, cảm thấy không phải là ngươi mà thôi.

Chu Phàm trả lời.

- Ngươi sai rồi, đứa trẻ chính là ta.

Nữ tử nói:

- Ta giơ tay phải cho ngươi xem.

Đứa trẻ quả thực giơ tay phải lên, cười khanh khách.

Chu Phàm nói:

- Vậy vì sao ngươi lại biến thành như vậy?

- Trước khi ta lên thuyền, gặp một đối thủ rất lợi hại, sau một hồi ác chiến, ta liền thành như vậy, có điều đối thủ của ta cũng bị ta triệt để diệt tộc.

Nữ tử cười nói:

- Có điều ta vĩnh viễn chỉ có thể ở hình hài của một đứa trẻ.

- Nếu là như vậy, không khỏi quá đáng thương rồi.

Chu Phàm thở dài một tiếng nói.

- Ngươi là đang thương ta sao?

Nữ tử lại cười:

- Tất cả người từng nghe qua tên của ta, nếu biết ta biến thành bộ dạng quỷ này, bọn họ chỉ mong vỗ nát của tay mình để ăn mừng.

Ngươi bị người ta hận đến vậy sao... Khóe miệng Chu Phàm giật giật, hắn cười hỏi:

- Nói chuyện với tiền bối lâu như vậy, vẫn chưa biết tên của ngài?

- Tên trước kia sau khi ta lên thuyền đã quên rồi, nhưng ngươi có thể gọi ta là Anh Cửu, anh của anh nhi (trẻ con), chín của con số năm sáu bảy tám chín.

Nữ tử nói ra tên của mình.

- Thì ra là Anh Cửu tiền bối.

Chu Phàm nhìn đứa trẻ trên bàn, thầm nghĩ tên nàng mang một chữ anh, có lẽ đứa trẻ này đúng là nàng, nhưng Mặc Mặc đâu?

- Trò chơi giải đố của chúng ta vẫn chưa kết thúc.

Nàng tự xưng là Anh Cửu nhắc nhở.

Thanh âm của Anh Cửu này khiến người ta nghe rồi đều cảm thấy choáng váng, thật sự quá khó nghe, Chu Phàm nói thầm một tiếng trong lòng, hắn kinh ngạc nói:

- Vẫn chưa kết thúc à? Xin Tiền bối tiếp tục.

Nói chuyện với nàng không phải không có thu hoạch, ít nhất hiện tại hắn đã có được lời hứa của nàng, biết tên của nàng.

Có lẽ Mặc Mặc có thể nghĩ cách tìm được.

- Ngươi đoán đứa trẻ này có phải ta không?

Anh Cửu hỏi.

- ...

Chu Phàm trầm mặc một chút nói:

- Tiền bối, câu này ngươi đã hỏi rồi.

Trí nhớ của Anh Cửu này không phải kém vậy chứ?

- Ta biết.

Anh Cửu cười nói:

- Ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của ta.

Chu Phàm hơi nhíu mày nói:

- Ta đoán đứa trẻ này không phải ngươi.

Hắn thầm nghĩ trong lòng, hắn đưa ra câu trả lời giống nhau, xem nàng làm thế nào.

- Ngươi sai rồi.

Anh Cửu nói:

- Không tin ta bảo đứa trẻ này giơ tay trái lên cho ngươi xem.

Đứa trẻ quả thực giơ tay trái lên, cười khanh khách.

Một màn như vậy giống như đã từng thấy rồi.

Khóe miệng Chu Phàm giật giật nói:

- Vậy ta sửa lại đáp án, đứa trẻ là ngươi.

- Ngươi lại sai rồi, đứa trẻ không phải ta.

Anh Cửu trả lời.

- Vì sao không phải ngươi? Không phải ngươi muốn đứa trẻ giơ tay trái thì sẽ giơ tay trái, giơ tay phải thì sẽ giơ tay phải à?

Chu Phàm hỏi.

- Ngươi ngu quá.

Anh Cửu cười khẩy nói:

- Ta còn có thể khiến nó bay lên.

Đứa trẻ bọc trong chăn quả nhiên bay lên, sau đó rất nhanh liền hạ xuống nôi.

- Thì ra đây là ngươi dùng thuật pháp khiến nó bay lên.

Chu Phàm nhướng mày nói:

- Nhưng tên của ngươi là Anh Cửu.

- Đó là tên ta vừa đặt.

Anh Cửu nói:

- Mỗi lần ta tỉnh lại, đều sẽ đặt cho mình một cái tên mới.

Chu Phàm:

- ....

Hắn cảm thấy đầu óc mình cũng có chút hồ đồ, rất nhanh hắn lại cười nói:

- Ta hiểu rồi, câu đố này căn bản không có đáp án, ngươi thích nói gì thì chính là như vậy, nói chung ta cũng không biết ngươi có nói dối hay không?

Trong lòng hắn có chút tức giận, Anh Cửu này hoàn toàn là đang đùa giỡn hắn.

Anh Cửu phá lên cười, tiếng cười của nàng nghe có chút thần kinh,

- Ngươi nói đúng, ta nói dối, cho nên vấn đề vẫn vậy, ngươi nói đứa trẻ có phải ta không?

- Trò chơi không có quy tắc là không có ý nghĩa.

Chu Phàm lắc đầu nói:

- Đến lúc đó ta nói là giả thì ngươi khẳng định sẽ nói là thật, cứ tiếp tục như vậy là không có ý nghĩa.

- Đừng vội nói không chơi, ta có thể thề với thuyền, đáp án của câu hỏi lần này tuyệt đối không phải là nói dối.

Anh Cửu chậm rãi nói.

Chu Phàm hơi nhướng mày, hắn vốn không muốn chơi, nhưng hắn nhìn đứa trẻ một cái, hắn quả thật rất muốn biết đứa trẻ này thực sự có liên quan tới Mặc Mặc hay không, hắn nghĩ một chút rồi nói:

- Ta đoán đứa trẻ này không phải ngươi.

- Đáp án chính xác.

Anh Cửu nói.

Chu Phàm hơi ngẩn ra, có thuyền nhìn, Anh Cửu chắc không thể nói dối, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, nhìn về phía đứa trẻ, chẳng lẽ đứa trẻ này đúng là Mặc Mặc sao?

- Làm phần thưởng, ngươi có thể nói một vấn đề, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, ta có khả năng sẽ lừa ngươi trên vấn đề này, cũng có khả năng là không, ngươi muốn hỏi vấn đề gì?

Anh Cửu cười nói.
Bình Luận (0)
Comment