Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1513 - Chương 2199 - Anh Cửu (2)

Chương 2199 - Anh Cửu (2)
Chương 2199 - Anh Cửu (2)

Ngươi đã sẽ nói dối, vậy ta hỏi vấn đề cũng có ý nghĩa gì, trừ khi vấn đề ta hỏi có thể khiến không thể nói dối... Chu Phàm cấp tốc suy tư.

Hắn liếc đứa trẻ trên bàn, đứa trẻ đang nhìn hắn phát ra tiếng cười khanh khách, nếu hắn hỏi đứa trẻ có phải Mặc Mặc không? Khẳng định không thể có được đáp án hữu hiệu.

- Ngươi đã không phải đứa trẻ, vậy ngươi ở đâu?

Chu Phàm chậm rãi nói:

- Đứa trẻ không phải ngươi, ngươi trốn cũng không có ý nghĩa, vì sao không gặp mặt một chút?

Hắn biết vấn đề quá quan trọng, người dẫn dắt tên là Anh Cửu này sẽ không trả lời, vậy chỉ có thể hỏi một vấn đề đơn giản, nhìn thấy người dẫn dắt này không phải là không có ý nghĩa, có lẽ có thể từ việc nàng hiện thân có được nhiều tin tức hữu hiệu hơn.

Hơn nữa hắn cũng thật sự không biết hỏi vấn đề đơn giản gì mới tốt.

- Ta ở ngay bên cạnh ngươi, ngươi không nhìn thấy ta mà thôi.

Thanh âm của Anh Cửu lại vang lên bên tai Chu Phàm.

Chu Phàm đầu tiên vội vàng nhìn đứa trẻ trên bàn, hắn đột nhiên xoay người, nhìn thấy người một mực đứng phía sau hắn.

Nữ tử mặc váy ngắn đỏ áo lót xanh này có môi hồng như lửa, mi đen dài nhỏ, vành tai trái của nàng đeo khuyên vai vàng tròn, cánh tay phải xăm đồ văn phức tạp xanh đen dày đặc, để hai chân trần.

Cả người tạo cho người ta một loại tà khí khó có thể hình dung.

- Rất bất ngờ trước bộ dạng của ta à?

Miệng nàng há ra, loại khí chất này tà khí quá nặng, thanh âm vẫn chói tai khó nghe.

- Không phải.

Chu Phàm lắc đầu phủ nhận, trên thực tế hắn một mực nghe thanh âm này, còn tưởng rằng là một lão phụ nhân vẻ mặt âm trầm, không ngờ nàng nhìn vẫn trẻ tuổi.

Đương nhiên đây có thể chỉ là một loại biểu tượng, nói không chừng là một tu sĩ am hiểu thuật pháp biến ảo, vậy không thể chỉ nhìn bề ngoài của nàng.

- Ngươi nhìn thấy ta rồi, vậy tới phiên ta hỏi.

Anh Cửu cười khẽ nói.

Chu Phàm nhìn nàng, phát hiện mắt nàng mang theo ác ý khó có thể hình dung, khiến người ta không kìm được mà sinh ra một loại sợ hãi và xung động muốn giết nàng.

- Đứa trẻ này là ai?

Anh Cửu nói ra câu hỏi của nàng.

Đứa trẻ này là ai?

Chu Phàm nhìn đứa trẻ trên bàn, đưa ra đáp án của mình:

- Nàng là Mặc Mặc.

- Đáp án chính xác.

Anh Cửu nói.

Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh.

- Sao? Ngươi không vui à?

Anh Cửu cười hỏi.

- Trừ khi ngươi bảo đảm với thuyền, ngươi sẽ không nói dối trên vấn đề này, ta mới tin ngươi.

Chu Phàm nói, người dẫn dắt Anh Cửu này quá thích nói dối, hắn không thể tin nàng.

- Xem ra học khôn rồi.

Anh Cửu phát ra tiếng cười như thần kinh,

- Chỉ là vì sao ta phải cho ngươi toại nguyện?

Chu Phàm thầm thở dài một tiếng, hắn biết không đơn giản như vậy mà.

- Trừ khi ngươi đáp ứng ta một yêu cầu, ta có thể nói với ngươi, đứa trẻ này có phải Mặc Mặc nhà ngươi hay không?

- Yêu cầu gì?

Chu Phàm nhíu mày nói:

- Ngươi chắc biết, nếu quá đáng, ta sẽ không đáp ứng ngươi.

Nếu Anh Cửu muốn Long Thần Huyết của hắn, chỉ trả lời đứa trẻ đó có phải Mặc Mặc hay không, hắn căn bản sẽ không cân nhắc.

- Đương nhiên không quá đáng.

Anh Cửu nói:

- Trên thực tế yêu cầu này rất đơn giản.

Nàng dùng tay chỉ vào trái cây vàng hình tam giác trên bàn, nói:

- Ngươi ăn nó, ta sẽ trả lời nhường của ngươi.

Chu Phàm nhìn trái cây trên bàn, khóe mắt giật giật:

- Ngươi đã nói trái cây đó rất đáng giá, không phải ư? Vì sao muốn ta ăn nó?

- Ta không lừa ngươi, nó đích xác giá trị liên thành, nhưng có liên quan gì tới ta muốn ngươi ăn nó chứ?

Anh Cửu lộ ra nụ cười tà dị:

- Chỉ cần ta thích làm như vậy thì không cần bất kỳ lý do gì?

Chu Phàm nhìn trái cây vàng hình tam giác đặt trên bàn, có rất nhiều linh thực là không thể ăn trực tiếp, trái cây vàng hình tam giác này có thể cũng như vậy.

Chỉ là nếu trái cây vàng không biết tên này thật sự tồn tại giá trị to lớn, vậy hắn ăn vào cho dù độc chết hắn, vậy trái cây này cũng không phải sẽ bị hủy sao? Vả lại...

- Đây là ở trên thuyền.

Chu Phàm nhìn Anh Cửu nhắc nhở:

- Ta ở trên thuyền sợ rằng không ăn được, chẳng lẽ ngươi muốn ta mang ra ngoài...

- Trái cây này khác, nó là có thể ăn ở trên thuyền.

Anh Cửu ngắt lời nói:

- Ngươi có muốn ăn không?

Ở trên thuyền cũng có thứ có thể ăn... Chu Phàm trước kia không phải chưa từng gặp, cho nên lời Anh Cửu nói có thể là thật.

Hắn hơi trầm mặc, Anh Cửu có thể đang nói dối trái cây này căn bản không có giá trị lớn như nàng nói, dẫu sao lúc trước khi Anh Cửu nói đến trái cây này, là ở trạng thái phi giao dịch, nàng là có thể nói dối.

Đương nhiên cũng có khả năng trái cây màu vàng này quả thật là vật có giá trị cao ngang với Long Thần Huyết, cho dù nó bị ăn rồi cũng có thể phục hồi như cũ?

- Ta không muốn ăn.

Chu Phàm lắc đầu nói, trái cây không biết công dụng này, ăn vào không khác gì tự tìm chết.
Bình Luận (0)
Comment