Chương 2200 - Cắt ngón tay
- Ngươi quá nhát gan.
Anh Cửu lộ ra nụ cười âm lãnh:
- Kỳ thật ta biết ngươi không dám ăn, nếu không ta cũng sẽ không bảo ngươi ăn, ăn trái cây này đối với ngươi mà nói là có lợi ích rất lớn, hiện tại ngươi hối hận cũng đã muộn rồi.
Không, ta không hối hận, người dẫn dắt nói bậy hết bài này đến bài khác như ngươi... Chu Phàm oán thầm một câu, hắn căn bản không tin Anh Cửu.
- Ngươi đã không dám ăn trái cây này, vậy ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội, ta có thể đổi một yêu cầu khác.
Anh Cửu khẽ cười nói:
- Ngươi dùng chủy thủ trên bàn cắt năm ngón tay của ngươi xuống, ta sẽ nói với ngươi đứa trẻ có phải là Mặc Mặc hay không.
Cắt xuống?
Chu Phàm kinh ngạc nói:
- Chỉ là cắt xuống thôi à? Không có bất kỳ điều kiện kèm theo nào sao?
Đây chính là ở trên thuyền, đừng nói cắt ngón tay xuống, cho dù là hắn bị giết, cùng lắm cũng chỉ là rời khỏi Khôi Hà Không Gian, đêm hôm sau tất cả sẽ lại khôi phục bình thường.
Cắt ngón tay xuống, đối với hắn mà nói, cũng không khó.
- Không có bất kỳ điều kiện kèm theo nào.
Trên mặt Anh Cửu hiện lên nụ cười tà dị:
- Nếu ta kèm theo điều kiện, ngươi cũng sẽ không đáp ứng phải không?
Chu Phàm hơi nhíu mày, hắn nhớ lại lời Anh Cửu nói một chút, nếu Anh Cửu nói muốn hắn cắt ngón tay đưa cho nàng, vậy hắn không dám cắt, nếu không sau khi hắn ra ngoài, có thể thật sự không còn năm ngón tay, bởi vì đây xem như là một loại giao dịch, năm ngón tay của hắn nói không chừng sẽ không thể mọc lại.
Anh Cửu này rốt cuộc muốn làm gì?
Mặc Mặc có phải đã biến thành đứa trẻ không?
Hắn nhìn chủy thủ, cảm thấy nếu có vấn đề, vậy chỉ là chủy thủ đó có vấn đề, nhưng dưới cái nhìn của thuyền, cũng không phải phục dụng thứ như trái cây, chủy thủ này chắc không gây thương tổn tới hắn mới đúng.
Chu Phàm vươn tay ra tóm lấy một dòng sương mù, hóa thành một thanh chủy thủ, hắn hỏi:
- Ta có thể dùng chủy thủ của mình không?
Để an toàn, hắn quyết định không chạm vào bất kỳ thứ gì của Anh Cửu.
Khóe miệng Anh Cửu toác sang hai bên, nàng lộ ra nụ cười lặng lẽ,
- Cái này tùy ngươi.
Nàng không ngờ lại đáp ứng.
Tâm tư của Người dẫn dắt này thật sự quá khó đoán.
Chu Phàm trầm mặc nhìn tay trái của mình, hắn đã tiến vào Kim Thân Cảnh, nhưng chỉ cần không vận chuyển chân khí bảo hộ tay trái, trên chủy thủ lại kèm theo chân nguyên, muốn cắt ngón tay của mình xuống cũng không khó.
Hắn xòe tay trái ra, lần lượt cắt năm ngón tay xuống.
Máu tươi từ vết cắt trào ra, đau đến khiến hắn nhíu mày, lộ ra vẻ thống khổ, hắn nhìn về phía Anh Cửu.
- Chính là như vậy, chính là như vậy.
Anh Cửu lộ ra nụ cười quái đản điên cuồng,
- Mùi vị của thống khổ là ngọt ngào cỡ nào.
Chu Phàm hiểu rồi, thì ra nàng chỉ muốn nhìn bộ dạng thống khổ của hắn, người dẫn dắt này tuyệt đối là kẻ điên.
Vết thương ở năm ngón tay của hắn đang cấp tốc khép lại, nhưng năm ngón tay đã đứt không mọc lại, hắn cách Minh Tức Nghịch Luân Thể chi đứt mọc lại vẫn còn một đoạn đường rất xa.
Có điều chờ hắn có thể chi đứt mọc lại, cho dù vết thương khép lại, đến lúc đó lại cắt vết thương ra, chắc có thể sinh trưởng lại.
- Thiên phú quyệt nhân tốt quá, ta có nghe nói tới loại thiên phú quyệt nhân này, Minh Tức Nghịch Luân Thể.
Anh Cửu nhìn tay trái đã lành lại của Chu Phàm, trong mắt lộ ra vẻ tham lam không hề che giấu,
- Đây là một loại thiên phú quyệt nhân ta muốn có được nhất.
- Có nó, ta có thể tùy ý cắt thân thể của mình xuống chơi, hiện tại tuy cũng có thể cắt, nhưng lâu rồi vẫn sẽ có một chút thương tổn.
Tim Chu Phàm thắt lại, hắn lại đây là một nữ nhân điên, có được Minh Tức Nghịch Luân Thể để cắt thân thể của mình xuống chơi?
- Nếu ngươi có thể chuyển nhượng thiên phú quyệt nhân của ngươi, ta nguyện ý dùng đồ sưu tầm tốt nhất của ta để trao đổi.
Anh Cửu dụ hoặc.
Thiên phú quyệt nhân có thể chuyển nhượng, Chu Phàm không hề cảm thấy kỳ quái, nếu hắn nguyện ý giao dịch, thuyền có thể lập tức cướp lấy thiên phú quyệt nhân của hắn giao cho Anh Cửu.
- Chuyện ngươi đáp ứng ta vẫn chưa.
Chu Phàm nhắc nhở.
- Xem ra ngươi là không muốn trao đổi rồi.
Anh Cửu cười cười,
- Vậy cũng không sao, rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ đáp ứng.
Anh Cửu vươn tay ra chỉ vào nôi trên bàn vuông, móng tay sắc bén của nàng nhẹ nhàng chạm vào mi tâm đứa trẻ, chậm rãi nói:
- Đứa trẻ thú vị biết bao, đây đương nhiên không phải Mặc Mặc của ngươi.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, đây là giao dịch, Anh Cửu không thể nói dối, đứa trẻ này không phải Mặc Mặc, vậy Mặc Mặc đi đâu rồi?
Anh Cửu không thương tổn tới đứa trẻ, ngón tay nàng chỉ vuốt ve trên mặt nó, đứa trẻ đang phát ra tiếng cười khanh khách, không bởi vì sự vuốt ve của Anh Cửu mà sợ tới mức phát khóc.
- lúc ban đầu ta đã nói với ngươi, Mặc Mặc ở trong bụng đứa trẻ này, chỉ cần ngươi mổ bụng nó ra, có thể tìm được nàng.