Chương 2203 - Mất sớm
- Ta biết ngươi trong năm tháng quá khứ đã gặp rất nhiều người lên thuyền, bọn họ đều thất bại, cho nên ngươi cảm thấy rất tuyệt vọng.
Chu Phàm cúi đầu chơi với nữ nhi của mình,
- Nhưng ngươi không thể kiên nhẫn một chút, xem ta có thể thật sự khiến thuyền đi tới bờ đối diện hay không sao?
Nếu người dẫn dắt này một mực quấy rối, đối với hắn mà nói, thủy chung là chuyện rất phiền, hơn nữa Anh Cửu này hơi điên, hắn hoài nghi là ở trên thuyền quá lâu, đầu óc có vấn đề, đây có thể là một người dẫn dắt nhân hồn sắp sụp đổ.
Anh Cửu cười điên cuồng, tiếng cười khàn khàn chói tai vang vọng ở trên thuyền, nàng cười lãi, không có ý dừng lại.
- Ngươi đang cười gì?
Sắc mặt Chu Phàm lạnh lùng hỏi, hắn nghĩ nếu người dẫn dắt này thật sự điên rồi, phải nghĩ pháp khiến nàng nhảy sông hoặc là xuất thủ với nàng, khiến nàng chết đi, đổi người khác tốt hơn.
- Ngươi sai rồi.
Anh Cửu cười nói:
- Ta chưa từng cảm thấy tuyệt vọng, trên thực tế ở trên thuyền đối với ta mà nói, là rất thú vị, bất kể là thuyền thần bí, hay là mỗi lần tỉnh lại gặp được đủ loại người lên thuyền, đều khiến ta cảm thấy sung sướng.
- Thế giới bên ngoài đã không tìm thấy nơi thú vị như vậy, ta không cảm thấy hứng thú có tới bờ đối diện được hay không, ta cảm thấy hứng thú là thuyền.
Nói đến đây, trong mắt Anh Cửu bộc phát ra cảm xúc cực nóng mà điên cuồng, khóe miệng nàng ngoác đến mang tai,
- Vì sao nó có thể cường đại như vậy? Trước giờ ta chưa từng thấy đối thủ cường đại đến thế, quái quyệt không thể biết cấp hay là cường giả tu sĩ đều không bằng nó, ta nhất định phải nghĩ cách giết nó.
- Nó là thuộc về ta.
- ...
Sắc mặt Chu Phàm trở nên vi diệu, hắn cảm thấy Anh Cửu lúc này không nói dối, nàng khả năng trước khi lên thuyền đã là kẻ điên như vậy.
Những người dẫn dắt đã gặp lúc trước, đều chưa từng nghĩ tới muốn giết thuyền, chỉ muốn thoát khỏi sự khống chế của thuyền, bọn họ đều hiểu rõ sự cường đại của thuyền, nhưng kẻ điên này, không ngờ muốn giết thuyền thần bí, cách nghĩ này thật sự quá điên cuồng.
- Trước kia ngươi từng thử động thủ với thuyền chưa?
Chu Phàm thấy Anh Cửu nói đến thuyền, hắn không nhịn được mà bắt đầu tìm hiểu.
- Ta đã thử vô số lần, nhưng đều thất bại, thậm chí...
Trên mặt nàng mang theo nụ cười điên cuồng,
- Có mấy chục lần ta thiếu chút nữa thì chết.
Mấy chục lần... Khóe miệng Chu Phàm giật giật.
- Ta có thể cảm thấy nếu không phải nó không muốn giết ta, mấy chục lần đó ta sợ rằng đã không sống được.
Anh Cửu nhờ tới tử vong, ngược lại lộ ra không chút bận tâm, thậm chí là rất hưng phấn.
- thực lực của nó và ta chênh lệch quá lớn.
- Nếu thực lực chênh lệch quá lớn, ngươi làm như vậy chỉ là chịu chết mà thôi.
Chu Phàm không nhịn được bình luận.
- Đó là ngươi không hiểu ta.
Anh Cửu cười nói:
- Ta thích nhất là chạy trong nguy hiểm, chiến thắng từng đối thủ mạnh hơn mình, mới là chuyện thú vị nhất.
Đây là ngươi đang tìm chết, cũng không biết ngươi là làm thế nào mà sống được đến bây giờ... Khóe mắt Chu Phàm giật giật nghĩ.
Anh Cửu giơ cao hai tay, trên mặt nàng lộ ra vẻ cuồng nhiệt,
- Ta không tưởng tượng ra được thế gian còn có ai mạnh hơn nó, ta muốn không từ thủ đoạn, chỉ cần có thể đánh bại nó, vậy ta chết cũng được.
- Nhưng cho dù ta trong thất bại liên tục đang trở nên mạnh hơn, vẫn cách nó quá xa, nhưng sẽ có một ngày ta có thể giết nó.
Kẻ điên này... Chu Phàm ho khẽ một tiếng nói:
- Hiện tại ngươi có thể khiêu chiến nó.
Sau đó bị thuyền giết, đổi cho ta một người bình thường hơn, ta không chịu nổi kẻ điên này... Chu Phàm yên lặng bổ sung một câu.
- Đương nhiên không phải hiện tại.
Anh Cửu cười lạnh nói:
- Lần trước trước khi ta ngủ say, đã thất bại một lần, hiện tại khiêu chiến cũng không có ý nghĩa, còn nữa ngươi cũng đừng hòng xúi bẩy ta, khi ta xúi giục người khác, tổ tiên của ngươi có khi còn chưa sinh ra.
- Biết những người lên thuyền các ngươi ở trong mắt ta có nghĩa là gì không?
Anh Cửu lại hỏi.
Chu Phàm lắc đầu tỏ vẻ không biết.
- Ta không để ý tới sinh tử của các ngươi, cũng không để ý tới các ngươi thành công hay thất bại, các ngươi đối với ta mà nói, chỉ là đồ chơi trước khi ta khiêu chiến thuyền.
Trên mặt Anh Cửu hiện ra nụ cười tà dị,
- Đương nhiên có một số người lên thuyền vẫn có thể tạo được một chút công dụng, như trên người của ngươi có Long Thần Huyết và Minh Tức Nghịch Luân Thể mà ta rất thích.
Đồ chơi... Chu Phàm hơi nhíu mày nhìn người dẫn dắt điên cuồng này, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
- Ta từng nói với ngươi, rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ tự nguyện giao ra thiên phú quyệt nhân và Long Thần Huyết của mình.
Anh Cửu lại lộ ra có chút tham lam,
- Hai thứ này ở trên người ngươi quả thực là phung phí của trời, có thể giúp ta lại khiêu chiến thuyền, cho dù chỉ có thể mang tới một chút tác dụng, vậy cũng đủ rồi, đương nhiên so sánh với hai thứ này, đầu tiên vẫn còn chuyện quan trọng hơn...