Chương 2202 - Đáp án của đứa trẻ (2)
- Tối nay Mặc Mặc không tiến vào Khôi Hà Không Gian, mà đứa trẻ này là tồn tại chân thực, có thể tiến vào Khôi Hà Không Gian, vậy nó chỉ có thể là... Người phụ tá mới.
Anh Cửu cười nói:
- suy đoán Lợi hại quá, nhưng đây chỉ là suy đoán mà thôi, vạn nhất ngươi đoán sai thì sao?
Chu Phàm quay đầu nhìn mặt đứa trẻ, mặt nó rất nhỏ, từ đường nét cho thấy, không nhìn ra là giống ai, nhưng hắn nói khẽ:
- Không thể sai được, bởi vì từ thời gian để suy tính, vừa hay chắc là lúc này.
- Lúc này gì?
Anh Cửu cười hỏi.
- Người phụ tá thứ nhất - tiểu nha đầu Thực Phù là hài tử của ta, người phụ tá thứ hai Mặc Mặc cũng là hài tử của ta, nếu thật sự xuất hiện người phụ tá thứ ba...
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ phức tạp,
- Cũng rất có thể là hài tử của ta.
Chỉ là nói thì nói như vậy, trong lòng hắn vẫn có chút thấp thỏm, bởi vì bắt đầu từ mùa đông đến bây giờ mới chỉ bảy tháng, dường như thời gian hơi sớm, chẳng lẽ là sinh non sao?
Hắn đã xem qua một số điển tịch, một số người là có thể phục dụng linh thực đặc thù, khiến hài tử trong thai hấp thụ đủ chất dinh dưỡng để trưởng thành, sau đó nhanh chóng hoàn thiện sinh ra.
Thế giới này, nếu thật sự mang thai, nếu muốn mau chóng đẻ ra, thậm chí chỉ cần ba bốn tháng.
Chỉ có suy đoán này mới là hợp lý, nếu không không thể giải thích được vì sao trên thuyền có thêm một đứa trẻ, mà Mặc Mặc lại không thấy bóng dáng.
Đây là hài tử của hắn và Trùng Nương.
Hắn nghĩ đến đây, chỉ ngơ ngác đứng đó.
Anh Cửu cười nói:
- Ngươi hoài nghi đây là người phụ tá mới, là hài tử của ngươi, nhưng khi ngươi vừa nhìn thấy đứa trẻ, lại không nói như vậy, chứng tỏ ngươi có một hài tử, lại ngay cả hài tử của mình cũng chưa từng gặp.
- Xem ra hài tử của ngươi có một phụ thân không hợp rồi.
- Ngươi sai rồi, là mẫu thân của hài tử không hợp cách.
Chu Phàm xụ mặt nói, hắn là bị vứt bỏ.
- Nhưng đây chỉ là suy đoán mà thôi, hiện tại ngươi hoài nghi đây là hài tử của ngươi, xem ra ngươi là không nỡ xuống tay mổ bụng đứa trẻ đúng không?
Anh Cửu lại nói:
- Nhưng ngươi đoán sai rồi, nếu ngươi đoán sai, Mặc Mặc của ngươi sẽ phát điên.
Chu Phàm chỉ khẽ lắc đầu nói:
- Chỉ cần khả năng rất lớn là đúng, vậy ta cũng chỉ có thể lựa chọn như vậy, nếu thực sự là sai.
Ánh mắt hắn lạnh lùng,
- Ngươi hại Mặc Mặc nổi điên, ta sẽ nghĩ cách giết ngươi.
- Chỉ dựa vào ngươi?
Anh Cửu cười nhạo nói:
- Ngươi cảm thấy ngươi có thể làm được sao? Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể giết ta?
- Nếu ở bên ngoài, ta quả thật rất khó giết ngươi.
Chu Phàm gật đầu thừa nhận:
- Thậm chí ta ngay cả một đầu ngón tay của ngươi cũng không bằng, nhưng đây là ở trên thuyền, ngươi không thể động thủ với ta, ta chưa chắc đã không có cơ hội.
- Ta rất hoan nghênh ngươi thử làm như vậy.
Anh Cửu lại cười ha ha,
- Trước kia cũng có người lên thuyền làm như vậy, nhưng bọn họ đều thất bại, còn nữa...
Anh Cửu tạm dừng một chút tiếp tục nói:
- Ngươi hoài nghi đây là người phụ tá mới, nếu ngươi dám mổ bụng nó, đứa trẻ này sẽ không sao, nhưng ngươi lại bởi vì làm trái quy tắc không thể động thủ với người phụ mà bị thuyền xử tử, nói đến cùng ngươi vẫn là vì khiến bản thân sống sót mà từ bỏ nữ nhi Mặc Mặc của mình.
Chu Phàm cười lạnh nói:
- Tùy ngươi nói thế nào thì nói, ta sẽ không thay đổi suy nghĩ.
Nếu Anh Cửu muốn dùng lời này để bức hắn làm ra lựa chọn như vậy, vậy nàng sai rồi.
Chu Phàm không để ý tới Anh Cửu nữa, hắn từ trong nôi ôm lấy đứa trẻ có thể là hài tử của mình, từ gương mặt của đứa trẻ mà nhìn, vẫn khó có thể nhìn ra được giới tính của nó, hắn phải xác nhận một chút, Trùng Nương là sinh cho hắn một nam hài hay là nữ hài.
Nghĩ đến Trùng Nương, trong lòng hắn lại đau xót, nữ nhân này đúng là quá nhẫn tâm, biết rõ hắn không thích như vậy...
Hắn khẽ thở dài, tầm mắt lại hướng tới trên người đứa trẻ.
Là nữ hài tử.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra nụ cười, kỳ thật bất kể là nam hài hay là nữ hài, hắn đều không quan tâm, hắn nhìn tiểu hài nói khẽ:
- Hi vọng sau khi ngươi lớn lên sẽ đẹp như mẹ ngươi, nhưng đừng có tuyệt tình như mẹ ngươi.
Trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ, hắn không ngờ lại ở trên thuyền nhìn thấy hài tử của hắn và Trùng Nương, đứa trẻ lại phát ra tiếng cười khanh khách.
- Cha con đoàn tụ, đúng là một màn ấm áp cảm động.
Anh Cửu búng ngón tay, không tru trên thuyền nổ ra từng chùm pháo hoa.
- Ngươi thừa nhận rồi.
Chu Phàm nhướng mày nói.
- Ngươi đã kiên trì như vậy, ta không thừa nhận cũng không được.
Anh Cửu cười nói.
- Ngươi thật sự muốn giết ta sao?
Chu Phàm hỏi.
- Ta không muốn giết ngươi, là ngươi có muốn giết bản thân hay không.
Anh Cửu thản nhiên cười nói.