Chu Phàm tất nhiên không thể có ý kiến.
Bốn người thương lượng một lúc, để tránh đêm dài lắm mộng, lập tức triển khai hành động.
Lỗ Khôi đi lấy cung tên, mà Chu Phàm thì từ trong ruộng lúa mang thóc tới, máu người thì lấy xuống từ trên người thi thể.
Khi trộn mấy trăm hạt thóc vào trong máu, Lỗ Khôi đã mang theo cung tên trở lại, không chỉ là Lỗ Khôi, ngay cả Trứu Thâm Thâm vốn đang ở trong thôn tìm kiếm quái quyệt cũng theo tới.
Trứu Thâm Thâm vẫn rơi nhìn Chu Phàm, lại không nói gì.
Lỗ Khôi bắt đầu dán Tiểu Diễm Phù lên trên mũi tên, ba mũi tên sắt, mỗi một mũi tên sắt đều dán một đạo Tiểu Diễm Phù.
Không phải Lỗ Khôi keo kiệt, không nỡ dùng nhiều thêm một tấm Tiểu Diễm Phù, mà là một mũi tên sắt chỉ có thể thừa nhận phù lực của một đạo Tiểu Diễm Phù.
Hai vị Phù Sư Hoàng, Mao cũng có phù lục trung phẩm Hoàng cấp, nhưng chất liệu của tên sắt vốn không quá được, phù lục trung phẩm Hoàng cấp cũng không chịu nổi.
Hoàng phù sư lắc đầu nói:
- Thân thể của Câu Hồn Điểu không tính là mạnh, nhưng chung quy cũng là quái quyệt cấp Huyết Du, tên này của ngươi không giết được nó.
Lỗ Khôi bất đắc dĩ nói:
- Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nếu có thể đả thương nó khiến hành động của nó chậm lại, vậy đã tốt lắm rồi, còn lại vẫn phải dựa vào Chu đội trưởng.
Lúc này Chu Phàm đã dán hai đạo Tiểu Diễm Phù lên đao của mình, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, hắn bưng chậu sành đựng hạt thóc trộn máu đi đến ruộng lúa, chờ khi đi đến bên rìa Mạch Khuyên, hắn nằm xuống, cấp tốc chui vào trong ruộng lúa.
Hắn không vào sâu ruộng lúa, mà là đặt chậu sành ở trên đường ruộng, bản thân thì cúi người ẩn vào trong mạ vàng xanh, hắn tận lực hô hấp thật chậm, rút trực đao ra.
Lỗ Khôi đứng ở bên cạnh Mạch Khuyên, cũng ẩn núp, phù tiễn trong tay hắn đã đặt lên trên trường cung gỗ du, dây cung đã được kéo ra hoàn toàn, nhắm vào chậu sành trên đường ruộng.
Những người còn lại thì đứng sau lưng Lỗ Khôi, không dám tiến về phía trước, rất sợ quấy nhiễu trận liệp sát này.
Xung quanh trừ gió thổi khiến bông lúa phát ra tiếng sàn sạt thì lộ ra rất im lặng.
Chu Phàm Gần như là nằm trên ruộng đồng kiên nhẫn chờ đợi, hắn biết Câu Hồn Điểu có thể sẽ đến, cũng có thể sẽ không đến, nhưng vẫn phải thử một chút.
Trong ruộng lúa rất oi bức, Chu Phàm rất nhanh đã mồ hôi đầm đìa, có điều hắn không dám khinh động, Câu Hồn Điểu rất cảnh giác, bất kỳ một chút động tĩnh nào nói không chừng cũng sẽ khiến nó phát hiện.
Đại bộ phận sự chú ý của Chu Phàm đều đặt trên chậu sành, một bộ phận nhỏ thì đặt ở Cấm Tà Phù dán trên cánh tay trái mình, nếu không có Cấm Tà Phù, hắn cũng không dám tùy tiện tiến vào ruộng lúa.
Chỗ đáng sợ nhất của Câu Hồn Điểu là tiếng chim hót khó có thể nghe thấy của nó.
Tiếng chim hót đặc biệt tai người không thể nghe thấy đó, vô thanh vô tức sẽ bị Câu Hồn Điểu công kích, chờ khi phát hiện thì đã muộn rồi.
Sau khoảng thời gian một chén trà nhỏ, ở bên rìa ruộng lúa mà Chu Phàm hắn không nhìn thấy, một bù nhìn trong mấy chục con bù nhìn ở ven ruộng, đấu lạp của nó bỗng nhiên giật giật, một con chim lông đen trở nên nắm đấm từ dưới mũ cỏ chui ra.
Trong nháy mắt chim lông đen đi ra, đám người Lỗ Khôi đứng ở bên rìa Mạch Khuyên đã nhìn thấy, bọn họ không ngờ Câu Hồn Điểu này lại trốn trên đầu bù nhìn.
Câu Hồn Điểu trên cái đầu có lông đỏ lại không có mỏ, nhìn rất là quái dị, cặp mắt đỏ của nó đảo quanh, sau đó hai cánh rung lên, bay xuống ruộng lúa.
Nhanh tới chỉ có thể nhìn thấy một đoàn hắc ảnh, trong nháy mắt đã đậu xuống bên cạnh chậu sành, nhìn chằm chằm màu đỏ trong chậu.
Khi hai móng của nó chộp vào bên rìa chậu sành, Chu Phàm một mực ẩn núp mới nhìn thấy Câu Hồn Điểu, ánh mắt hắn nghiêm lại, đao ở tay phải bổ ngang ra.
Trước khi Câu Hồn Điểu hạ xuống, Chu Phàm sớm đã nghĩ trước mấy chục loại cách chém ở trong đầu, cho nên mới có thể làm được không có một chút do dự nào, chỉ cần hắn hơi có chút do dự, khả năng sẽ bị Câu Hồn Điểu phát hiện.
Vị trí đứng của Câu Hồn Điểu ở trong bốn cách chém mà hắn nghĩ trước, cho nên đao này rất nhanh, nhanh đến không dẫn tới bất kỳ một tiếng động nào, nhanh đến khi xẹt qua lúa trong ruộng, lúa trong ruộng chưa đứt, đao đã chém tới trước người Câu Hồn Điểu.
Nhưng chính là một đao nhanh như vậy, Câu Hồn Điểu lại đã phát hiện được, cánh chim cấp tốc rung lên, nó hạ xuống trung tâm chậu sành, tránh được một đao chém ngang tới.
Chỉ cần một đao này đi qua nó có thể bay lên cực nhanh, hơn nữa lúc này cái miệng không mỏ của nó phát ra một tiếng chim hót mà tai người không thể nghe thấy.
Liệp sát như vậy đã chọc giận Câu Hồn Điểu, nó muốn giết chết người dám tập kích nó.
Cấm Tà Phù ở tay trái của Chu Phàm đã bốc cháy một góc, lửa vàng nhạt tỏa ra khói đen.