Tất cả phát sinh cực nhanh, đều ở trong nháy mắt, chỉ có làm chậm lại mấy lần mới có thể thấy rõ những động tác này.
Câu Hồn Điểu không để ý đến tiếng chim hót của mình có tác dụng hay không, nó đã vỗ cánh bay lên, muốn rời xa nhân loại nguy hiểm này.
Lúc này một mũi tên sắt đỏ rực đột nhiên bắn nhanh đến, chính là bắn về phía Câu Hồn Điểu.
Câu Hồn Điểu rất nhạy bén nghe thấy chấn động không khí mà tiếng xé gió của mũi tên dẫn tới, nó ở trên chậu sành bị sức gió ập tới khiến cho thân chim hơi nghiêng đi, thoải mái tránh được mũi tên sắt này.
Nhưng cũng vì vậy mà động tác bay lên của Câu Hồn Điểu hơi khựng lại.
Một chớp mắt này đối với Chu Phàm mà nói đã đủ rồi, đao của hắn chém nhanh về.
Là một đao khách, Chu Phàm đã nghĩ tới đao thứ nhất của mình sẽ thất bại, cho nên hắn ở trong đầu không chỉ cấu trúc trước đao thứ nhất, còn cấu trúc được đao thứ hai nên chém ra thế nào sau khi thất bại.
Đao thứ hai này cũng đã sớm được chuẩn bị, cho nên vẫn rất nhanh, không thua gì đao thứ nhất, nhanh tới đao xẹt qua lại không có bất kỳ tiếng gió nào, nhanh tới chỉ có thể nhìn thấy một chút đao ảnh.
Truy Phong Thế!
Câu Hồn Điểu nhanh thì nhanh, nhưng sau khi tránh một tên, lại vì không có gió, nó đã không thể lại tránh được đao thứ hai.
Lưỡi đao lửa cháy bổ cái đầu chim đỏ quái dị của nó xuống.
Câu Hồn Điểu đứt làm hai đoạn, rơi xuống ruộng lúa, thân thể của nó bốc lên hỏa diễm màu đỏ, chậm rãi cháy thành tro tàn.
Lúc này, chung quanh, mới có lúa bắt đầu rụng rơi xuống.
Đám người Lỗ Khôi xông tới, bọn họ còn chưa nhìn rõ, không biết Câu Hồn Điểu rốt cuộc thế nào, chờ khi đến gần mới nhìn thấy Câu Hồn Điểu đang bốc cháy đó.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ mỏi mệt, hắn thu đao vào vỏ, hai đao nhanh đến cực hạn như vậy đã là cực hạn của hắn rồi.
- Tốt, thật sự quá tốt.
Lỗ Khôi bật cười ha ha, Câu Hồn Điểu cực kỳ khó chơi này vẫn bị bọn họ giết chết.
Chu Phàm nói:
- Phải là quá nguy hiểm mới đúng, nếu không có một tên vừa rồi, ta đã để nó chạy thoát rồi.
Hoàng phù sư cười nói:
- Một tên đó của Lỗ đội trưởng mang tới tác dụng, nhưng mấu chốt nhất vẫn là đao pháp của Chu đội trưởng, nếu không có đao pháp nhanh như vậy, chỉ sợ chúng ta ngay cả kế hoạch liệp sát này cũng không thể hoàn thành.
Mao phù sư nhìn Cấm Tà Phù đã cháy non nửa trên cánh tay trái của Chu Phàm, hắn cũng thở phào nói:
- Chỉ trả giá non nửa một tấm Cấm Tà Phù mà có thể giết chết Câu Hồn Điểu, đây đã là chuyện rất đáng chúc mừng rồi.
Trứu Thâm Thâm không nói gì, nhưng ánh mắt hắn lại nóng rực nhìn Chu Phàm, hắn phát giác mình đã xem nhẹ Chu Phàm rồi, người này một mực đang giấu nghề, đao pháp nhanh như vậy, với kiếm pháp của hắn cũng không nắm chắc tránh được.
Đây tuyệt đối là kình địch của hắn.
Giết Câu Hồn Điểu, vấn đề ruộng lúa coi như là đã được giải quyết, hai cỗ thi thể được đội viên nguyện ý liễm thi thu thập, trong đội còn đặc biệt bồi thường ngoài ngạch cho người nhà của đội viên bị giải phẩu.
Xử lý xong những việc vặt này, Chu Phàm cũng tan trực về nhà.
Sau khi ăn xong hắn đi tới tiểu viện sau nhà, sau khi luyện xong Phốc Thực Tứ Thức hôm nay, mới lấy bình sứ đỏ ra, trong bình sứ đỏ là đựng ba viên Viêm Dương Đan.
Bởi vì vấn đề Chú Quỷ chưa giải quyết, có được Viêm Dương Khí lại một mực không tu luyện, hiện tại tới lúc rồi.
Bởi vì tu luyện Viêm Dương Khí trong thời gian ngắn không thể hoạt động, Chu Phàm cũng không thể tu luyện khi đang tuần tra, chỉ có thể an bài tu luyện Viêm Dương Khí vào buổi tối khi rảnh.
Chu Phàm nhớ lại phương pháp tu luyện Viêm Dương Khí ở trong đầu, hắn ngồi xếp bằng nhất nhất nuốt vào ba viên Viêm Dương Đan, nhắm mắt lại.
Một lát sau, hai tay của hắn đột nhiên có hỏa diễm đỏ thẫm cháy lên.
Chu Phàm nhắm chặt hai mắt, lông mày nhíu lại, hai đám hỏa diễm ở hai tay trong đêm đen thỉnh thoảng lại sáng ngời nóng rực, thỉnh thoảng lại ảm đạm sắp tắt, sáng ngời và ảm đạm không ngừng luân phiên, tựa như là biết hô hấp vậy.
Chu Phàm Nhắm mắt lại, toàn bộ tâm thần đều trở nên tập trung, hắn dựa theo ghi chép của Viêm Dương Khí mà vẽ phù trong lòng, phù văn được vẽ ra phân tán ở các góc trong tại thân thể, đây là một loại trạng thái rất huyền diệu.
Sau nửa nén hương, hai đóa hỏa diễm ở bàn tay dần dần thu liễm sau đó thì tắt.
Trong bóng tối, Chu Phàm mở mắt, mắt hắn phủ lên hai điểm tia lửa mờ mờ, tia lửa rất nhanh ẩn đi rồi biến mất.
Hắn xòe hai tay đang nắm lại của mình ra, trong bàn tay, xuất hiện hai đạo Câu Ngọc Phù Văn lớn nhỏ bằng nhau.
Chu Phàm cẩn thận quan sát phù ở lòng bàn tay, hắn đột nhiên nắm chặt tay lại, hai quyền đầu có hỏa diễm đỏ thẫm bốc lên, hỏa diễm không tính là rừng rực, chỉ hoàn toàn bao phủ mép nắm tay.
Hỏa diễm ở quyền đầu rất nhanh lại tắt, hắn đứng lên rút trực đao ra.