Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1540 - Chương 2226 - Một Mình Lên Đường (2)

Chương 2226 - Một mình lên đường (2)
Chương 2226 - Một mình lên đường (2)

Anh Cửu lập lời thề xong, Chu Phàm bảo Anh Cửu đưa hắn ra, tối nay hắn đương nhiên không thể ở trên thuyền tới lúc hừng đông.

Sau khi Anh Cửu đưa Chu Phàm ra, rượu trong chén dạ quang màu phỉ thúy của nàng lại đầy, sau khi nàng uống hết rượu trong chén, trên mặt lộ ra nụ cười tà dị, nàng nhìn về phía trái cây hình trụ đỏ sậm trên bàn.

Nàng cầm trái cây lên ngắm một lúc mới nhẹ giọng cười nói:

- Thuyền, ngươi nói hắn cuối cùng liệu có ăn trái cây này không? Ngươi có thể ngăn cản hắn không? Hay là ngươi cũng nguyện ý để hắn ăn trái cây độc nhất vô nhị trên trời dưới đất này.

- Trái cây quý hiếm như vậy, ta cũng thực sự có chút luyến tiếc, năm đó ta vì nó, chính là thiếu chút nữa thì chết, nhưng để hắn ăn trái cây này, chuyện mới trở nên càng thú vị hơn, ngươi nói có phải không?

- Ngươi coi trọng người lên thuyền này như vậy, nhưng ngươi thật sự dám mạo hiểm để hắn ăn sao?

- Có đôi khi...

Anh Cửu nhẹ nhàng vuốt ve trái cây hình trụ đỏ sậm, mắt nàng lộ ra vẻ điên cuồng,

- Ta thực sự muốn thử lần thứ hai, chân chính phóng thích bản thân, chỉ là ta vẫn không có lá gan này.

- Ta đã không dám ăn, vậy chỉ có thể nghĩ cách để hắn ăn, hắn là nhân tuyển thích hợp nhất ta gặp được trong nhiều năm qua, nếu không cứ một mực để đó, thật sự quá lãng phí...

Anh Cửu lẩm bẩm, lại không có được sự đáp lại của thuyền.

...

...

Chu Phàm từ trên giường tỉnh lại, hắn đầu tiên là xác nhận thời gian, xác nhận chỉ ngủ một canh giờ, hắn thu lại phù trận trong phòng.

Hắn không đốt đèn, mà là mượn ánh trăng mờ mờ, vỗ vỗ đầu chó của Tiểu Muội.

Tất cả đồ đạc trong Hành lý của hắn đều để vào trong túi trữ vật màu bạc, túi trữ vật này là hắn đoạt được khi giết tu sĩ Kim Thân mà tử địch Chu gia phái tới, thứ bên trong tất nhiên cũng thuộc về hắn.

Cũng sắp rời khỏi Tiêu Lôi Châu Phủ, hắn không che giấu nữa, dứt khoát thay túi trữ vật.

Không gian của túi trữ vật không tính là nhỏ, chỉ cần xóa đi thần niệm bên trên là có thể mở.

Khí cụ loại không gian rất đặc biệt, một khi bị hủy, thứ trong đó phần lớn sẽ biến mất, khó có thể tìm lại.

Hắn cất tất cả đồ đạc vào trong túi trữ vật, đương nhiên để an toàn, vật phẩm quan trọng thì để trong Trữ Vật Thư, như vậy sẽ có thêm một tầng bảo hiểm.

Mặc Mặc bay đến trên vai hắn, đồng thời hắn ôm lấy Tiểu Muội.

Quang mang màu vàng tím lan ra, hóa thành tử kim giáp trụ, rất nhanh hắn và Mặc Mặc cùng Tiểu Muội tiến vào trạng thái ẩn thân.

Làm như vậy là để tránh ngoài phòng có cơ sở ngầm theo dõi hắn.

Nhĩ thức của hắn mở ra, dỏng tai lắng nghe, không nghe thấy bất kỳ thanh âm quá dị thường nào, chỉ là ngoài đường phố, lờ mờ vẫn còn tiếng nói của người chưa về nhà.

Hắn lặng lẽ mở hé cửa, sau đó từ trong phòng đi ra, nhìn lướt qua tiểu viện vẫn miễn cưỡng có thể thấy rõ, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, trèo tường mà ra, lặng lẽ rơi xuống đất.

Xác nhận không có ai ở gần, hắn xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, mất một số thời gian mới nhìn thấy cửa hàng ở mặt tiền Tiêu Lôi Thư Viện, thiên hạ đệ nhất Lư Nhục Đương.

Cửa hàng đã sớm đóng cửa.

Chu Phàm đi tới, trên đường ngoại thành lúc này không có người, hắn đi tới, gõ cửa có tiết tấu, đồng thời giải trừ trạng thái ẩn thân.

Cửa rất nhanh được mở ra, đồ tể nhìn Chu Phàm, không nói gì, nghiêng người để Chu Phàm tiến vào.

Sau khi tiến vào, đồ tể đóng cửa rồi mới cười nói:

- Chu đạo hữu, tạm biệt.

- Tạm biệt.

Chu Phàm cũng tươi cười nói.

Chu Phàm cáo biệt đồ tể, hắn thuận theo hành lang dài của thư viện lặng lẽ đi tới, từ con đường mòn thứ năm bên phải đi vào.

Cuối đường mòn là đất trống từ đá lát thành, trên đất trống đặt một ngọn đèn, Bất Tiếu Đạo Nhân thấy Chu Phàm tới, cũng không nói gì, hắn chỉ phất ống tay áo, trên đất trống hiện lên từng vầng quang mang phù văn màu xanh.

Quang mang phù văn hình thành một trận pháp phức tạp.

Đây là truyền tống trận của thư viện.

Truyền tống trận phần lớn là định hướng, nhưng thường thường cự ly truyền tống càng xa thì phương hướng từ truyền tống trận ra lại rất khó làm được chính xác, chỉ có thể làm được cự ly phương vị đại khái sẽ không xuất hiện sai lầm.

Mà muốn sử dụng truyền tống trận, thường thường cần tốn thời gian đẻ bố trí trước, đây cũng là nguyên nhân lần trước cha mẹ gặp chuyện không may, Chu Phàm không ngay lập tức sử dụng truyền tống trận, đương nhiên cũng là hắn quá lo lắng, nếu bỏ ra thời gian chờ sử dụng truyền tống trận, chắc sẽ ngắn hơn thời gian hắn thuấn di kéo dài phải bỏ ra.

Truyền tống không chính xác, cũng đại biểu cho hắn sẽ càng an toàn hơn.

- Ngươi chắc chứ? Vị trí này của ngươi có chút lệch khỏi xích đạo chủ của Thương Đông Đạo.

Sắc mặt Bất Tiếu Đạo Nhân nghiêm túc hỏi.

Tiêu Lôi Châu Nghi Loan Ti cũng có truyền tống trận, nhưng Nghi Loan Ti nhiều người mắt tạp, Chu Phàm đã cân nhắc qua, vẫn quyết định sử dụng truyền tống trận của thư viện, hắn đến thư viện mượn truyền tống trận rời khỏi, chỉ có đồ tể và Bất Tiếu Đạo Nhân biết, đối với hai người này, hắn vẫn tín nhiệm.
Bình Luận (0)
Comment