Chương 2241 - Hắc ảnh sừng trâu nhỏ
Nhưng bọn họ chưa rời khỏi bao xa, thân thể của hắc ảnh sừng trâu đang ôm nhau dung hợp lại với nhau, sau đó lại nhanh chóng phân giải, phân giải ra từng hắc ảnh giống đực nhỏ, mỗi một hắc ảnh giống đực đều cao bảy thước, không nhìn thấy giống cái.
Chúng cười to.
Trên vách tường màu bạc một mực không có tiếng động truyền ra tiếng cười đinh tai nhức óc.
Bọn Chu Phàm cảm thấy đầu váng mắt hoa, thanh âm này giống như có thể xuyên thấu chân khí phòng ngự của bọn họ, ảnh hưởng đến bọn họ.
Tiểu Muội và Mặc Mặc ngược lại không sao, chỉ lo lắng nhìn Chu Phàm.
Hắc ảnh sừng trâu nhỏ ở trên tường càng lúc càng nhiều, phủ kín phía dưới vách tường màu bạc, chúng đều đang cười, trong tiếng cười của chúng mang theo một loại cảm giác vui sướng vì được sinh ra.
Chu Phàm lắc lắc đầu, trong nhiều người như vậy, thực lực của hắn là cao nhất, khôi phục từ tiếng cười đinh tai nhức óc đó sớm nhất, tiếng cười này không chỉ có thể xuyên qua chân khí phòng ngự, còn có thể ảnh hưởng tới nhân hồn.
Nhân hồn của Chu Phàm trải qua phục dụng nhiều não hoàn như vậy, đã sớm hùng hậu hơn người bình thường rất nhiều, nếu không hắn căn bản không thể khôi phục lại nhanh như vậy.
Nhưng Chu Phàm có thể vô sự trong tiếng cười, người khác lại không được.
Nghiêm trọng nhất là Sầu Hầu và Áo công công, sắc mặt bọn họ tái nhợt, trong tai mắt mũi miệng đều có máu chảy ra.
Tiếp theo là đám người Đỗ Nê, bọn họ cũng mặt lộ vẻ thống khổ, hiển nhiên đang khổ cực giãy giụa trong tiếng cười.
Cho dù bọn họ đều mang theo khí cụ loại phòng ngự, cũng không thể phòng ngự được thanh âm này.
Chu Phàm nhìn mọi người giãy giụa thống khổ trong thanh âm, kỳ thật hắn cũng có chút đầu óc choáng váng.
Nhưng mọi người hiển nhiên đã không thể hành tẩu.
Chu Phàm từ trong túi trữ vật đeo bên hông ra một bộ phù trận, sau đó bố trí.
Đây là một bộ phù trận có thể ngăn cách thanh âm.
Sau khi phù trận được bày ra, hình thành một lồng ánh sáng màu lam nhạt, bao phủ mọi người ở bên trong.
Phù trận quả nhiên ngăn cản sự xâm nhiễm của thanh âm một cách hữu hiệu, lúc này mọi người mới khôi phục lại.
- Đại nhân, ngươi không sao chứ?
Sắc mặt Trứu Thâm Thâm có chút khó coi đỡ Áo công công thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.
Chu Phàm cũng đi đến kiểm tra tình huống thân thể của Sầu Hầu, phát hiện Sầu Hầu chỉ bị một chút thương nhẹ, không có trở ngại, hắn mới yên tâm.
Đám người Đỗ Nê đều nghĩ mà sợ, nhìn các hắc ảnh sừng trâu nhỏ khôi ngô trên vách tường màu bạc.
Hắc ảnh sừng trâu nhỏ vẫn đang cười, chúng bắt đầu tới gần vách tường màu bạc ở đối diện bọn Chu Phàm, càng lúc càng nhiều hắc ảnh sừng trâu nhỏ hội tụ cùng một chỗ, thật sự không chen được, chúng sẽ chồng lên nhau, càng chồng càng cao, nhuộm đen cả một mặt vách tường màu bạc.
Chu Phàm hơi nhíu mày, trong tiếng cười, bọn Đỗ Nê ngay cả di động cũng không làm được, chỉ có thể nhìn những hắc ảnh sừng trâu nhỏ đó toàn bộ chen tới vách tường ở trước mặt bọn họ.
Cho dù có phù trận ngăn cách thanh âm, nhưng bọn họ vẫn có thể nghe thấy tiếng cười trầm trọng bên ngoài.
Hắn quay đầu nhìn Quỷ Táng Quan phía sau, phát hiện Quỷ Táng Quan quả nhiên không bị tiếng cười ảnh hưởng.
Bỗng nhiên tiếng cười triệt để biến mất, im lặng khó có thể hình dung.
Mọi người không biết đã phát sinh chuyện gì, lộ ra vẻ kinh nghi bất định.
Một loại cảm giác bị nhìn chằm chằm mãnh liệt truyền về phía mọi người, mọi người rất nhanh liền xác định các hắc ảnh sừng trâu nhỏ đang nhìn bọn họ.
Hắc ảnh sừng trâu nhỏ kêu chít chít, khóe miệng ngoác ra, hiện ra cái miệng tà ác.
Chúng từ trong vách tường lan ra tới mặt đất, cái bóng in trên mặt đất chạy tới bên bọn Chu Phàm.
- Đi mau.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến nói.
Tất cả mọi người quay lại chạy vội.
Nếu Chu Phàm muốn, tốc độ của hắn có thể rất nhanh, nhưng hắn vẫn duy trì tốc độ tương đương với mọi người.
Các hắc ảnh sừng trâu nhỏ in trên mặt đất không đếm xỉa tới Quỷ Táng Quan, chỉ truy đuổi bọn Chu Phàm.
Mấy chục vạn thậm chí có thể là hơn trăm vạn hắc ảnh sừng trâu nhỏ đều từ trong vách tường màu bạc tróc xuống, đang chạy nhanh trên mặt đất sau lưng bọn họ, cự ly càng lúc càng gần.
Nhiều các hắc ảnh có sừng như trâu, cho dù thực lực của chúng chỉ là cấp Bạch Du, vậy cũng đủ khiến da đầu ngứa ran rồi, đủ sức tiêu hao chết tất cả mọi người.
Chu Phàm đã một tay xách Sầu Hầu chạy chậm nhất, Trứu Thâm Thâm cũng xách Áo công công chạy như điên.
Ngược lại là tốc độ của Tiểu Muội có thể theo kịp.
Cho dù là như vậy, các hắc ảnh sừng trâu nhỏ in mặt đất vẫn đang không ngừng tăng tốc, bọn họ bị đuổi kịp đi dường như chỉ là vấn đề thời gian.
- Ta tách ra với các ngươi.
Chu Phàm cảm thấy như vậy cũng không phải biện pháp,
- Đỗ huynh, đỡ lấy Sầu Hầu.
Chu Phàm cảm thấy tất cả những điều này đều có thể là bởi vì vận rủi của mình phát tác, cho nên mới đề nghị thử như vậy.