Chương 2240 - Bạch ngân chi tường
Đã là nguy hiểm gì cũng không phát sinh, vậy không cần quá rụt rè, có thể thử đẩy nhanh tốc độ để đẩy nhanh hiệu suất thăm dò.
Bọn Đỗ Nê đã sớm muốn làm như vậy.
Thế là mọi người bắt đầu thi triển thân pháp, tốc độ nhanh hơn lúc trước gấp đôi.
Quỷ Táng Quan ở phía sau nhìn thì chậm chạp, nhưng vẫn đi sau lưng Chu Phàm, vẫn duy trì cự ly như vậy.
Đối với điều này Chu Phàm sớm đã quen rồi, cho dù hắn thi triển thân pháp cấp thuấn di, cũng không thoát được Quỷ Táng Quan muốn đi theo hắn.
Như vậy sau khi trôi qua một nén hương, Hùng Phi Tú một mực yên lặng vừa chạy vừa nhìn chằm chằm phía trước bỗng nhiên hô khẽ, nàng nhìn thấy chân trời xa xa xuất hiện một sợi dây bạc vắt ngang.
Không chỉ là Hùng Phi Tú, đám người Chu Phàm tu luyện nhãn thức cũng nhìn thấy.
Mọi người dừng chân.
- Chúng ta đi xem thử, cẩn thận một chút.
Chu Phàm trầm ngâm một chút nói.
Đối với tình cảnh trước mắt của bọn họ mà nói, có biến hóa luôn tốt hơn không có biến hóa rất nhiều.
Bọn họ gia tốc chạy nhanh, sợi dây đó trên thực tế cách bọn họ rất xa.
Bọn họ chạy mất khoảng thời gian một nén hương, mới cách 'Dây bạc' đó càng lúc càng gần, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ kinh ngạc chấn động.
Bởi vì đó không phải một sợi dây bạc, mà là một vách tường bạc bóng loáng.
Vách tường bạc cao tới mấy chục trượng, kéo dài sang hai bên, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối của nó.
Bọn Chu Phàm không dám tới gần vách tường bạc to rộng đó, dừng chân trên một gò đất cách ngoài trăm trượng.
Bọn họ tựa trên gò đất, nhìn vách tường to lớn màu bạc, lại không phản chiếu ra ánh sáng mãnh liệt.
Sương khói chậm rãi chảy bên cạnh bọn họ.
Đây là sự vật tân kỳ đầu tiên nhìn thấy sau khi bọn họ tiến vào thế giới này lâu như vậy, không còn là sương khói đỏ tươi giống như mật, không còn là mặt trời lam xám treo trên trời, cùng với cát đen dưới chân.
Không ai từng thấy một vách tường lớn như vậy.
Vách tường bạc là điểm cuối của thế giới này sao?
Nếu không phải, bên kia vách tường sẽ có gì?
Vách tường là ai xây dựng?
- Có lẽ chúng ta nhảy qua bức tường, có thể tìm được đường ra.
Trương Lý Tiểu Hồ nói.
- Ta cảm thấy có thể sẽ có nguy hiểm, hay là trước tiên để một người leo lên tường trước, chờ xác nhận không có nguy hiểm, những người còn lại sẽ lên theo.
Áo công công kiến nghị.
- Có lý.
Hùng Phi Tú gật đầu nói:
- Loại nhiệm vụ này rất nguy hiểm, không phải hạng người trí tuệ dũng thì không thể hoàn thành, ta đề cử Áo công công.
Da mặt Áo công công run lên nói:
- Thực lực ta kém nhất, có thế nào cũng không thể là ta.
Đánh chết hắn cũng không muốn mạo hiểm tới gần vách tường đó.
- Đừng nói nữa.
Đỗ Nê bỗng nhiên thấp giọng nói.
Tất cả mọi người ngừng nói chuyện, bọn họ nhìn chằm chằm hắc ảnh to lớn hình người xuất hiện trên vách tường.
Hắc ảnh cơ hồ là cao bằng với vách tường, thân thể cũng to tới kinh người, những hắc ảnh hình người này từ hình thái thì rất dễ có thể phân biệt ra giống đực và giống cái, giống đực khôi ngô khỏe mạnh, giống cái thướt tha nhiều vẻ.
Các Hắc ảnh đều đầu mọc hai sừng.
Từ sau khi hắc ảnh xuất hiện, trên vách tường lại xuất hiện bàn tròn và ghế, chúng ngồi xuống quanh bàn tròn, sau đó thì uống rượu nói cười.
Tất cả trên vách tường màu bạc nhìn thì đều rất sống động.
Chu Phàm vốn đang bảo trì cự ly với mọi người, lần này hắn đã lặng lẽ chạy về.
- Có ai nhận ra lai lịch của những hắc ảnh đó không?
Chu Phàm nhẹ giọng hỏi.
Chỉ là mọi người đều ngỡ ngàng lắc đầu.
Hắc ảnh cao to như vậy, theo lý mà nói cho dù là ngồi, thông qua nhìn xuống nhìn xuống cũng không khó phát hiện ra bọn Chu Phàm ở ngoài trăm trượng, nhưng những hắc ảnh trên vách tường lại dường như không chú ý thấy bọn họ.
- Hiện tại làm gì bây giờ?
Đỗ Nê hỏi.
Đã không ai biết hắc ảnh to lớn trên vách tường màu bạc là gì, vậy dù sao cũng phải tìm ra một biện pháp.
Chu Phàm nhìn hắc ảnh hình người trên vách tường, không ai đếm được là có bao nhiêu, chúng bốn người ngồi trên một bàn tròn, giống như vẽ ra đồ án trên tường, theo vách tường màu bạc kéo dài ra.
- Trước tiên rời khỏi nơi này đã, chúng ta chờ những cái bóng này rời đi rồi tính.
Trong lòng Chu Phàm hiện lên một loại cảm giác bất an, chuyện bọn họ nhìn thấy đúng là quá quỷ dị.
Đúng lúc này, hắc ảnh sừng trâu trên vách tường đứng lên, bàn tròn và ghế to lớn bắt đầu tiêu tán.
Hắc ảnh Giống đực và giống cái đứng từng đôi, ôm nhau, thân thể của chúng đang run run.
Hai nữ tử Hùng Phi Tú và Dạ Lai Thiên Hương đều mặt đỏ bừng quay đi.
Đám nam tử Chu Phàm và thái giám Áo công công này thì đều trợn mắt há hốc mồm.
Nếu bọn họ đoán không sai, tất cả hắc ảnh sừng trâu đều đang làm chuyện gây giống nguyên thủy.
Sắc mặt Chu Phàm trở nên nghiêm túc, làm thủ thế, ý bảo mau chóng rời khỏi.