Chương 2253 - Gặp cướp (2)
Nghe Đỗ Nê kể chuyện lịch sử, Chu Phàm nhìn những người mình mang đến Hàn Bắc Đạo, trong lòng bỗng nhiên nghĩ giống như Dạ Lai Thiên Hương, Hùng Phi Tú, Trương Lý Tiểu Hồ đều là người thừa kế hàng đầu của ba thế gia, bọn họ tới đây trong gia tộc cũng đồng ý sao?
Có điều rất nhanh hắn liền nghĩ thông, đó là bởi vì đại kiếp buông xuống, những người này muốn mau chóng trưởng thành, vậy chỉ có ra ngoài lịch luyện, đây mới là rèn luyện tốt nhất.
Mọi người nghỉ ngơi một lúc, lại tiếp tục đi đường, chỉ là bọn họ không bao lâu sau phải dừng, bởi vì chung quanh bọn họ cũng có người từ trong gió tuyết chạy tới, khoảng hơn một trăm người, bao vây bọn họ.
Những người này giống như từ trong gió tuyết đột nhiên chui ra vậy, Chu Phàm cũng không phát hiện được trước, trong tiếng gió tuyết vù vù, nhĩ thức của hắn cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Là tuyết đạo.
Trong tuyết đạo có một số là phạm tội chạy ra ngoài hoang dã, nhưng phần lớn là vì các loại mục đích mà dịch dung giả dạng vào rừng làm cướp, chờ một đoạn thời gian lại bình yên trở lại trong thế giới bình thường.
Hàn Bắc Đạo hoang vắng, tuyết đạo nhiều vô kể, muốn tiêu diệt toàn bộ tuyết đạo căn bản là chuyện không thể.
Thương đội của Hàn Bắc Đạo ít nhiều cũng có liên quan nhất định với tuyết đạo hoành hành, tuyết đạo đã thành một mối họa không lớn không nhỏ của Hàn Bắc Đạo.
Trong Hơn một trăm tuyết đạo, có một đại hán chiều cao tám thước đi mấy bước, hắn dùng vải đen che mặt, trong mắt lộ ra vẻ xảo quyệt:
- Các ngươi nhìn thì không giống người Hắc Thủy, là từ đâu tới?
Trong bọn Chu Phàm có ba bốn người là mang theo túi trữ vật, nhưng hành tẩu bên ngoài, không muốn gây chú ý, cho nên bọn họ đều dùng quần áo hoặc thứ như phù đại để che giấu.
Nếu không những tuyết đạo nhãn lực tốt thấy trong bọn Chu Phàm có người đeo túi trữ vật đã sớm chạy xa rồi.
Áo công công muốn lên tiếng, Trứu Thâm Thâm đã vỗ vai hắn nói:
- Đại nhân, đừng nói vội.
Áo công công không lên tiếng, Hùng Phi Tú ngược lại bực mình nói:
- Tên gia hỏa từ đâu tới, cút ngay cho tiểu gia ta.
- Nếu các ngươi không nói, lát nữa chết rồi, vậy chớ trách chúng ta.
Đại hán chậm rãi nói.
Nếu gặp phải là thương đội, tuyết đạo sau phán đoán bước đầu, sớm đã xuất thủ, cũng chính là gặp phải loại lữ nhân nhìn thì không có nước béo gì này, tuyết đạo mới không vội xuất thủ.
Bắt sống những lữ nhân này, sau đó thả một người về đòi tiền chuộc, đối với bọn họ mà nói mới có thể đạt được lợi nhuận lớn nhất, đương nhiên tiền đề là những lữ nhân này có giá trị để bắt sống.
Nhãn lực của các tuyết đạo rất tốt, nhìn ra trong đội ngũ này có mấy người ăn mặc hoa lệ lộng lẫy, nhìn thì có vẻ không giống như người nghèo.
- Chư vị đại gia.
Chu Phàm khẽ cười nói:
- Chúng ta khẳng định sẽ nói, chỉ là các ngươi đúng là muốn tìm chết, không biết lai lịch của chúng ta, nếu biết, ta nghĩ các ngươi chắc không dám cản đường.
- Nghe thì dường như rất có lai lịch, lai lịch càng lớn, bản đại gia lại càng thích.
Đại hán ngửa mặt lên trời cười ha ha nói:
- Đừng ngại nói nghe thử đi.
Tuyết đạo khác cũng bật cười theo.
Chu Phàm dùng tay chỉ vào Áo công công cười nói:
- Ngươi cũng biết vị đại nhân này là ai không? Hắn là cha ruột của Hàn Bắc Đạo Chủ tân nhiệm Hoa Phi Hoa.
Áo công công:
- ...
Tiếng cười của các tuyết đạo đột nhiên dừng lại, sắc mặt đại hán đó trầm xuống nói:
- Ngươi dám đùa giỡn ta? Bắt bọn họ lại, tiểu tử đó thì không cần giữ, giết.
Tuyết đạo không nhiều lời, rút binh khí xông tới bọn Chu Phàm.
Trong mọi người, Trứu Thâm Thâm rút kiếm trước khi, trường kiếm của hắn vung lên, kiếm cương bắn ra chính là đầu của mấy tuyết đạo bay lên.
Là cương khí! Mắt Đại hán thắt lại, giờ hắn mới biết gặp phải gốc rạ cứng, không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Tuyết đạo đều là một số hạng người thấy gió bé lái, bọn họ cũng nhận ra kiếm cương, lập tức gần một trăm người phân tán ra bốn phía bỏ chạy.
Chỉ là bọn họ gặp phải là đám người Chu Phàm, hiện tại mới muốn chạy thì chậm rồi.
Bọn Đỗ Nê thi triển thân pháp đuổi theo, giết chóc không chút lưu tình.
Bông tuyết trên trời chậm rãi bay, trận này tuyết này sắp hết, chiến đấu nghiêng về một bên dưới gió tuyết cũng kết thúc.
Máu tươi nhuộm đỏ tuyết trắng, vô duyên vô cớ có thêm một tia mỹ lệ tàn nhẫn.
Chu Phàm giống như xách gà con lôi một đại hán về.
Bọn Đỗ Nê sớm đã tụ lại, tuyết đạo có thể đào tẩu dưới tay bọn họ ít ỏi không có mấy, đối với những đạo phỉ này, cũng không có bất kỳ ai nhân từ nương tay.
Chu Phàm thuận tay ném đại hán đó xuống mặt tuyết, thân thể bị chân khí trói buộc của đại hán mới khôi phục, hắn đúng là sợ rồi, hắn trong giới tuyết đạo của Hắc Thủy được gọi là 'Nhất trận phong', là vì thân pháp Tốc Độ Đoạn của hắn rất lợi hại, tới lui như một cơn gió.