Chu Phàm cố nén không chạm vào cái đầu đã mọc tóc, hắn nhìn Chu Nhất Mộc nói:
- Cha, về sau thế nào?
Chu Nhất Mộc thấy cảm xúc của Chu Phàm ổn định như vậy, hắn thở phào nói:
- Lúc ấy ta sợ quá, mẹ ngươi cũng sợ tới mức đi cũng run rẩy, căn bản không đi được, ta thầm nghĩ trong lòng, bất kể là như thế nào cũng phải cứu ngươi, bắt bản thân phải bảo trì bình tĩnh, ta sợ trong đầu ngươi có thứ gì đó chảy ra, vội vàng lật ngươi lại, bế ngươi vào trong nhà.
- Ta dùng gối đỡ trán ngươi, sau khi đặt ngươi lên giường, ta quay lại cạnh khung cửa nhặt khối xương sợ rơi xuống của ngươi, đặt bên giường.
- Ta đi ra ngoài, mẹ ngươi vẫn ở cạnh cửa không ngừng rơi nước mắt, lúc ấy ta quýnh lên, lắc lắc vai nàng, bảo nàng đừng loạn trận cước, ta đi mời Trương đại phu.
- Nói xong ta không để ý tới nàng, lao ra đi tìm Trương đại phu.
- Cha, trước khi nói tiếp, ta có vấn đề muốn hỏi.
Chu Phàm ngắt lời.
- Ừm ngươi hỏi đi.
Chu Nhất Mộc nhớ lại chuyện ngày đó, hai tay của hắn cũng có chút run rẩy, đoạn thời gian này nhớ tới tình hình ngày đó, hắn vẫn cảm thấy sợ.
Chu Phàm hít một hơi thật sâu nói:
- Khi ngươi và mẹ trở về, chính là trước khi phát hiện ta bị thương, các ngươi có thấy người lạ nào ở phụ cận không?
Chu Nhất Mộc lắc đầu nói:
- Không, ở trên đường chúng ta chỉ thấy mấy thôn dân.
Chu Phàm nhíu mày suy tư, con đường trước cửa nhà hắn ban ngày còn có người đi qua, lúc chạng vạng cũng rất ít người đi đường này, huống hồ khi đó trời gần tối, hắn ngã xuống đất, nếu không phải chú ý nhìn tới, cũng chưa chắc đã có thể phát hiện hắn đang bị thương.
Chu Phàm lại hỏi:
- Khi ngươi ôm lấy ta, khi đó ngươi có kiểm tra ta còn... thở hay không?
Chu Nhất Mộc trầm mặc không trả lời.
Vẻ mặt Chu Phàm nghiêm túc, nói:
- Cha, làm ơn nói hết cho ta biết đi, ta sẽ không sợ, cái này đối với ta mà nói là rất quan trọng.
Quế Phượng đang khóc thút thít, nàng không dám nói, lại hoặc là nói không nên lời.
- Đã không còn rồi, khi ta đặt ngươi lên giường, sắc mặt của ngươi trắng bệch, hô hấp đã đoạn tuyệt.
Chu Nhất Mộc thở dài nói.
- Hô hấp đã đoạn tuyệt à...
Chu Phàm hơi cúi đầu, hắn không quá bất ngờ đối với đáp án này, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi dâng lên một tia sợ hãi, xương não sau vỡ, sinh cơ đoạn tuyệt, thân thể là làm thế nào mà khôi phục lại được?
- Vậy trừ những cái này, lúc ấy có chuyện gì để lại ấn tượng đặc biệt sâu sắc cho ngươi không? Bất kể là ở trên người ta hay là chung quanh đều được.
Chu Phàm lại ngẩng đầu hỏi.
- Chuyện đặc biệt sâu sắc à?
Chu Nhất Mộc trầm ngâm nhớ lại,
- Lúc ấy trong lòng rất lúng túng, quá nhiều thứ thì đó không thể nhớ kỹ, nếu nói khiến ta đặc biệt để ý thì mặt ngươi có chút vặn vẹo đờ đẫn, ngươi dường như đang sợ hãi gì đó.
Trong lòng Chu Phàm hơi sửng sốt, cái này gọi là mặt ký ức trước khi chết, kiếp trước khi làm hình cảnh có không ít người chết vì bị giết sẽ bởi vì trước khi chết nhìn thấy một số chuyện đặc biệt mà gương mặt vặn vẹo, nguyên nhân khiến loại mặt ký ức này xuất hiện có rất nhiều, có khi là bởi vì bị hung thủ uy hiếp, có khi là bởi vì nhìn thấy mặt hung thủ, người chết nhận ra hung thủ, vân vân.
Bất kể là như thế nào, tin tức vô cùng xác thực mà mặt hồi ức trước khi chết để lộ ra là: khi người chết không phải tử vong đột nhiên, hắn trước khi chết biết mình sẽ chết, cho nên vì sợ hãi mà mặt sẽ co rúm lại.
Cái này theo Chu Phàm là có chút không tầm thường, đời trước bị đánh vỡ xương não sau mà chết, theo lẽ thường mà nói đời trước là sẽ không nhìn thấy hung thủ, đồng thời vẫn chưa biết nguy hiểm hàng lâm, mà là chết đột ngột mới đúng, biến hóa của khuôn mặt sẽ không lớn như vậy mới đúng.
Nếu không phải chết đột ngột, vậy tình huống có thể là nhiều hơn, thí dụ như đối phương không phải một phát đập chết đời trước, mà đập rất nhiều lần mới chết được, lại có lẽ khi đối phương giết đời trước, không biết xuất phát từ ý đồ gì mà cố ý để đời trước biết mình sẽ chết?
Chu Phàm nghĩ đến đây liền mở miệng hỏi:
- Vậy trên người ta trừ cái lỗ ở đầu ra, còn có vết thương khác không?
Chu Nhất Mộc lắc đầu nói:
- Lúc ấy ngươi chảy máu rất nhiều, nhưng chỉ có một vết thương đó.
Chu Phàm gật đầu, nếu đối phương thực sự đập rất nhiều lần, nếu không phải chính xác đập vào cùng một chỗ, tuyệt đối sẽ không chỉ có một vết thương, chỉ có thể là người đó cố ý để đời trước biết, là vì muốn ngược đãi đời trước trên tinh thần à?
Chu Phàm lại liên tục hỏi mấy vấn đề, đáng tiếc là tin tức có thể có được rất ít, chỉ có thể phỏng đoán thời gian đời trước chết trước khi được phát hiện là rất ngắn, thân thể cũng không có quá nhiều dấu vết di chuyển, nhưng không thể vì vậy mà khẳng định đời trước chính là bị tập kích ở trước cửa.