Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 159 - Chương 159. Không Cứu Được (2)

Chương 159. Không cứu được (2) Chương 159. Không cứu được (2)

Hung thủ có khả năng đã xóa đi dấu vết di chuyển, về phần khi đời trước ngã xuống là lưng chạm đất hay là chính diện chạm đất, đều không phải là chuyện kỳ quái gì, hung thủ đó hoàn toàn có thể lật lại thân thể của đời trước.

Chu Phàm nhìn về phía Chu Nhất Mộc nói:

- Nhà chúng ta có cừu nhân nào mà hận tới mức muốn giết ta không?

Trước mắt vẫn không thể xác nhận chính là Trương Hạc làm, cho nên Chu Phàm mới hỏi như vậy.

Chu Nhất Mộc trầm mặc một chút, lắc đầu nói:

- Không, ta và mẹ ngươi không có cừu gia gì cả, chúng ta đại đa số thời gian đều ở trong thôn, trong thôn cũng không có người nhà ai lại sẽ hận chúng ta đến mức tàn nhẫn phải giết chết ngươi, kỳ thật vấn đề ngươi nghĩ tới, ta cũng đã nghĩ rất lâu rồi, rốt cuộc là ai muốn giết ngươi, nhưng vấn đề là nhà chúng ta thật sự không có cừu nhân, ta cũng không nghĩ ra là ai làm.

Quế Phượng cũng nói theo:

- Những gì Nhất Mộc nói đều là thật, chúng ta không kết thù lớn với ai cả.

Chu Phàm hơi nhíu mày, hắn mơ hồ cảm thấy cha mẹ vẫn đang che giấu gì đó, đương nhiên đây có thể là ảo giác, vào lúc thế này, bọn họ chắc sẽ không giấu giếm gì mình mới đúng.

Chu Phàm cảm thấy không còn gì muốn hỏi về tình huống đời trước, sắc mặt hắn nghiêm túc nói:

- Cha, những gì ngươi nói tiếp theo đều rất quan trọng, ta hi vọng ngươi tận lực nói chi tiết một chút, khi ngươi đi tìm Trương Hạc, là tình trạng gì?

Chu Nhất Mộc lại hút thuốc, nghiêm túc nhớ lại, nói:

- Lúc ấy ta xông vào y quán của hắn, hắn đang cúi đầu sửa sang lại dược thảo.

- Trong phòng còn có người khác không? Ngươi còn nhớ vẻ mặt của hắn lúc đó không?

Chu Phàm hỏi.

- Không, chỉ có một mình hắn ở nhà, về phần vẻ mặt của hắn, lúc ấy trời sắp tối rồi, ta không nhìn rõ.

Chu Nhất Mộc trả lời.

Chu Phàm nhạy bén nói:

- Ngươi nói trời sắp tối, ngươi không nhìn rõ, trong y quán không đốt đèn à?

Chu Nhất Mộc sững sờ:

- Ta không nhớ rõ lắm, nhưng chắc không.

Không đốt đèn, ở trong hoàn cảnh tăm tối như vậy sửa sang lại dược thảo gì chứ? Đèn cũng không phải là thứ đắt đỏ không dùng nổi, Trương Hạc sẽ không tiết kiệm đến mức này.

Ánh mắt Chu Phàm trở nên lạnh lùng, Trương Hạc này quả nhiên có vấn đề, mình bị thương nói không chừng có liên quan tới hắn, hắn đang ở y quán chờ cha mình tới cửa xin giúp đỡ!

- Ta gọi hắn, hắn ngẩng đầu hỏi ta có chuyện gì, ta nói con ta bị thương, bảo hắn mau đi theo ta, sau đó hắn vội vàng cầm lấy hòm thuốc đi theo ta...

- Ngươi nói ta bị thương, có nói rõ là bị thương thế nào không?

Chu Phàm cắt ngang kể lại của Chu Nhất Mộc, hỏi.

Chu Nhất Mộc cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói:

- Lúc ấy quá gấp, chắc ta không nói là ngươi bị thương thế nào, chỉ nói ngươi bị thương rất nghiêm trọng.

Chu Phàm nói:

- Trương Hạc cũng không hỏi à?

- Không.

Chu Nhất Mộc trả lời.

Chu Phàm nói:

- Hòm thuốc của hắn là đã chuẩn bị trước rồi à? Hắn có xem đồ bên trong hòm thuốc không?

Sắc mặt Chu Phàm càng lúc càng lạnh lùng, y sư bình thường chuẩn bị trước hòm thuốc để ra ngoài khám gấp là không có gì kỳ quái, nhưng một y sư ngay cả hỏi bị thương thế nào cũng không hỏi, hòm thuốc của mình cũng không nhìn xem đã đủ thuốc hay chưa, hai điểm này kết hợp lại, lộ ra rất quái dị, chuyện Trương Hạc biết hắn bị thương cơ bản đã có thể xác nhận

Chu Phàm không hỏi nữa, Chu Nhất Mộc tiếp tục nói:

- Trên đường đi ta nói với hắn đầu ngươi bị vỡ, hắn lộ ra vẻ giật mình, bảo ta đi nhanh một chút, chúng ta vội vã đi đường, không nói gì, sau đó thì tới nhà rồi.

-Tới nhà, mẹ ngươi đang hốt hoảng dùng khăn mặt lau máu từ tóc chảy xuống mặt ngươi, nước ấm trong chậu đã đỏ lòm, Trương Hạc bước nhanh đến trước giường, hắn giơ ngọn đèn nhìn một cái, liền biến sắc hô:

- Sao lại nghiêm trọng như vậy?

Ta nói:

- Trương đại phu, ngươi mau cứu A Phàm đi, bất kể ngươi muốn gì chúng ta cũng đưa cho ngươi.

- Mẹ ngươi cũng cầu xin Trương Hạc, còn quỳ xuống dập đầu với hắn, Trương Hạc không nói gì, hắn đầu tiên cầm tay ngươi lên bắt mạch, lại dí sát vào kiểm tra nơi khác trên thân thể ngươi, hắn lắc đầu nói:

- Nhất Mộc, chỉ sợ là không cứu được rồi.

Trong phòng vang vọng thanh âm của Chu Nhất Mộc.

- Vừa nghe thấy không cứu được, lúc ấy mẹ ngươi sợ tới hôn mê bất tỉnh, ta ở bên cạnh nhanh tay đỡ nàng không để nàng ngã xuống đất, lúc ấy ta rất không cam lòng, nếu ngươi chết, nhà chúng ta cũng không khác gì tan đàn xẻ nghé.

Chu Nhất Mộc nói tới đây nhìn về phía Chu Phàm, trên mặt vẫn mang theo vẻ nghĩ mà sợ.

- A Phàm, may mà ngươi không sao.

Hốc mắt Quế Phượng lại đỏ lên.

Trong lòng Chu Phàm rất cảm động, hắn nói:

- Vậy về sau thì sao? Trương Hạc nói thế nào?

Bình Luận (0)
Comment