Chu Nhất Mộc bình ổn lại cảm xúc một chút, nói:
Ta không cam tâm lại nói:
- Trương đại phu, tin ngươi bất kể là như thế nào cũng phải thử một lần, có cứu được hay không ta đều sẽ hậu tạ ngươi.
Hắn ra vẻ khó xử nghĩ nghĩ một chút, mới cắn răng nói:
- Nhất Mộc, ngươi đã nói như vậy, vậy ta sẽ thử một lần.
- Hắn nói với ta, hắn có một thuật hồi hồn, hoặc là có thể cứu lại ngươi đã chết, có điều hai người chúng ta không thể ở đây, nếu không sẽ quấy nhiễu hồn phách của ngươi.
Chu Phàm đột nhiên cả kinh nói:
- Cho nên hai người các ngươi đều ra ngoài?
Chu Nhất Mộc cười khổ nói:
- Hắn đã nói như vậy, ta và mẹ ngươi nào dám ở lại, ta đỡ nàng vừa tỉnh lại ra ngoài, hắn còn dặn dò tuyệt đối không cho phép nhìn lén, bằng không xảy ra vấn đề, hắn không chịu trách nhiệm, ta và mẹ ngươi cũng không dám nhìn, hắn một mình ở trong phòng chữa bệnh cho ngươi.
Chu Phàm cảm thấy da đầu ngứa ran, Trương Hạc này đuổi cha mẹ ra, hắn rốt cuộc muốn làm gì, liệu hắn có động tay động chân gì trên người mình không?
Đúng rồi, đúng rồi, người áo đen có thể ở trong rừng cây tìm được hắn, có lẽ chính bởi vì như vậy, nếu thực sự như hắn nghĩ, vậy Trương Hạc khẳng định đã để lại thứ gì đó trong cơ thể hắn, thậm chí thứ đó là ở ngay trong đầu hắn.
Chu Phàm không nhịn được sờ soạng ót, tâm hắn cũng trầm xuống theo, có điều sắc mặt hắn vẫn giữ được bình tĩnh, nói:
- Vậy về sau thì sao? Các ngươi không dám nhìn lén, vậy có nghe thấy bên trong có động tĩnh gì không?
Chu Nhất Mộc và Quế Phượng liếc mắt nhìn nhau, Chu Nhất Mộc nói:
- Không, ta lo lắng tình huống của ngươi, một mực lưu tâm nghe trong phòng ngươi, nhưng bên trong rất im lặng, ta không nghe thấy gì.
Quế Phượng cũng lắc đầu tỏ vẻ không.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút, cha mẹ đều ở trong phòng, bọn họ không nghe thấy, vậy chắc cũng không thể hỏi ra được gì, hắn chỉ có thể nói:
- Về sau thì sao? Trương Hạc ở bên trong chữa bệnh cho ta bao lâu?
Chu Nhất Mộc nói:
- Lúc ấy vừa mệt vừa đói, chỉ hi vọng có thể nhanh nhận được tin tức, thời gian quá cụ thể thì không để ý, nhưng chắc là khoảng nửa canh giờ, Trương Hạc mới từ bên trong đi ra, ta nhớ rõ vẻ mặt hắn rất mỏi mệt, trên trán toàn là mồ hôi.
- Ta đi tới vội hỏi A Phàm ngươi thế nào? Trương Hạc lắc đầu nói: 'Ta không nói chắc được, các ngươi vào xem sẽ biết. '
- Cha, ngươi có thể nghĩ thêm một chút không, ngươi nhìn thấy khi Trương Hạc đi ra, hắn có gì đặc biệt không?
Chu Phàm không nhịn được truy hỏi nói,
- Ví dụ như ngươi cảm thấy hắn là vui sướng, bi thương hay là gì?
Đối với Chu Phàm mà nói điều này là rất quan trọng, hắn phải biết lúc đó Trương Hạc đã đạt được mục đích chưa?
Trên mặt Chu Nhất Mộc lộ ra vẻ khó xử:
- Lúc ấy ánh sáng ngoài phòng không tốt, ta thật sự không nhìn rõ.
Quế Phượng bỗng nhiên nói:
- Ta cũng nhớ tới một chuyện khiến ta có chút để ý.
- Chuyện gì?
Chu Phàm vội vàng truy hỏi, trong lòng hắn rất lo lắng, nhưng có manh mối vẫn tốt hơn không có manh mối, hơn nữa chuyện có thể khiến đương sự để ý, thường thường có thể là manh mối rất quan trọng.
Quế Phượng nói:
- Vốn cha ngươi một mực dùng tay đỡ ta, nhưng ta vội vào phòng xem ngươi thế nào, thế là tự mình đứng lên lao tới phòng nghỉ, ai ngờ lúc đó chân ta hơi run, ta vừa đi được hai bước liền đứng không vững đụng phải Trương Hạc ở bên cạnh.
- Hắn hô lên một câu cẩn thận, dùng hai tay hắn bắt lấy hai tay ta, đỡ ta đậy, lúc này ta đột nhiên ngửi được một cỗ khí vị kỳ quái.
- Khí vị gì?
Chu Phàm nhíu mày hỏi.
- Ngươi để ta nhớ lại đã.
Quế Phượng tạm dừng một chút nói:
- Đó là khí vị mùi dược liệu và mùi thối trộn lẫn, khí vị khiến ta cảm thấy có chút buồn nôn, giống như mùi thi thể thối rữa phát, trước kia ta ở ngoài đồng nhìn thấy gia súc chết, chính là có cỗ khí vị này.
Trong lòng Chu Phàm cấp tốc suy tư, điều này quả thật không bình thường, trên người Trương Hạc có khí vị của dược liệu, thậm chí vừa chữa bệnh cho hắn, lây dính mùi máu tanh cũng không kỳ lạ gì, nhưng không nên có khí vị thi thể thối rữa phát ra chứ.
- Hắn đỡ ta dậy rồi lập tức buông tay, sau đó ta cũng không nghĩ nhiều, mà là vội vàng chạy tới bên giường nhìn ngươi.
Quế Phượng nói.
Chu Phàm nhớ lại tin tức này, hắn lại nói:
- Vậy các ngươi nhìn thấy tình huống của ta là thế nào?
Chu Nhất Mộc nói:
- Ta theo sau mẹ ngươi hai bước, ta nhìn thấy tóc ngươi bị cạo hết, xương sọ ở sau đầu ngươi cũng được dính lại, nhưng ta thấy mặt ngươi vẫn trắng tới khiếp người, ta lại vội vàng dùng ngón tay để trước mũi ngươi để thử khí tức, nhưng ngươi vẫn một chút khí tức cũng không có.
Điều này khiến Chu Phàm lại hơi sửng sốt, chẳng lẽ lúc ấy đời trước đã tắt thở? Nếu là như vậy, đời trước chết nửa tháng hắn mới trùng sinh đến khối thân thể này?