Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1590 - Chương 2276 - Giết Chóc Tạm Dừng

Chương 2276 - Giết chóc tạm dừng
Chương 2276 - Giết chóc tạm dừng

Rất nhanh có người tìm được quy luật, đầu là bay lên từng nhóm, bắt đầu thử kéo giãn cự ly với đồng bọn của mình.

Chỉ là trong doanh địa khắp nơi đều là người, cho dù muốn kéo giãn cự ly, cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Có người sợ hãi sụp đổ quỳ gối, cầu xin đừng giết hắn.

Cầu xin cũng vô dụng, đầu vẫn từ cổ đứt đoạn, rơi xuống đất.

Chỉ một thoáng ngắn ngủi, đã có mấy chục tới gần tuyết đạo chết đi, trong doanh địa có người ở đang gào khóc, có người hét to, có người đang bỏ chạy ra ngoài, hoàn toàn loạn thành một đống.

Lúc này, ở trung tâm doanh địa, đột nhiên có người hừ lạnh một tiếng, tiếng hừ lạnh này như sấm mùa xuân nổ vang, chấn cho tất cả tuyết đạo lảo đảo.

Trong doanh địa có một thân ảnh chiều cao hơn năm thước giống như lôi điện lấp lánh bay ra, hắn ngay lập tức đứng ở khu vực đầu rơi nhiều nhất, ánh mắt như điện nhìn quét một vòng.

Lúc này đầu mới không bay lên nữa.

Trong doanh địa hoàn toàn im lặng, ngạc nhiên nhìn ải nhân (người lùn) chưa từng gặp mặt này.

Ải nhân mặc áo đen, tóc bạc rối tung, trên mặt giống như có năm sáu con giun đang bò, cực kỳ xấu xí.

Tuyết Liên Thành cũng ngay lập tức từ trong lều trại chủ đi ra, đứng bên cạnh ải nhân.

- Đi rồi.

Ải nhân nói.

Chỉ là hắn vừa dứt lời, phía tây doanh địa lại vang lên tiếng ồn ào.

Ải nhân hóa thành lôi điện màu đen, rất nhanh hắn lại xuất hiện ở phía tây doanh địa, phía tây doanh địa để lại hơn mười thi thể đứt đầu, các tuyết đạo nơi này đang phát ra tiếng kêu sợ hãi, không ngừng bỏ chạy ra bên ngoài.

Sắc mặt ải nhân bình tĩnh, ánh mắt hắn như điện nhìn quét xung quanh, vẫn không phát hiện gì.

Lúc này phía nam lại vang lên tiếng ầm ĩ.

Ải nhân đột nhiên biến sắc, tốc độ của đối phương nhanh quá, thân thể hắn nhấp nhoáng, lại đã ở phía nam, phía nam lại có thêm tám cỗ thi thể.

Hắn thậm chí chưa tới kịp cẩn thận quan sát, phía đông lại phát ra tiếng hò hét kinh hãi.

Tiếng kêu la của tuyết đạo không ngừng vang lên ở các góc khác nhau trong doanh địa.

Đối thủ đang dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng chạy đi thu gặt người của bọn họ.

- Tuyết Liên Thành.

Thanh âm lạnh lùng của ải nhân vang vọng trong doanh địa:

- Sai người của ngươi tụ tập tới trung tâm lều trại chủ.

- Không muốn chết thì đều tụ tập tới trung tâm cho ta.

Tuyết Liên Thành lập tức gầm lên.

Các tuyết đạo hồi thần, chen nhau chạy tới chỗ trung tâm.

Nhưng ở trong đó, bởi vì đám người càng lúc càng dày đặc, người chết càng nhiều hơn.

Không còn là đầu bay lên, mà là từng thân thể chia năm xẻ bảy, là một loại lợi khí như ẩn như hiện, giống như liêm đao tử thần vô hình, tốc độ thu gặt càng nhanh hơn, một lượng lớn người đang chết đi.

Nếu không phải ải nhân truy đuổi như lôi điện, đuổi cho kẻ địch ở chỗ tối không thể dừng lại, làm chậm lại tốc độ thu gặt này, người chết sẽ nhiều hơn.

Đợi khi tất cả mọi người tụ ở trung tâm lều trại, ải nhân nghiêm mặt, thân thể hắn hóa thành lôi điện màu đen, chỉ một hơi thở đã vòng một vòng, lấy đám người làm trung tâm, xuất hiện hắc lôi quang mang không ngừng xoay quanh đám người.

Ải nhân dừng chân, ánh mắt hắn như điện nhìn đám người, các tuyết đạo vẫn thấp thỏm lo âu, hoặc thấp giọng hoặc lớn tiếng nói chuyện.

Nhưng đã không ai phát ra loại tiếng hét khiến người ta run rẩy.

Chứng tỏ thu gặt đã ngừng lại.

Sắc mặt ải nhân lạnh lùng, hắn cảm thấy có chút tiếc nuối, nếu địch thủ sau khi hắn bày ra phòng ngự phù chủng vẫn dám lẻn vào trong đám người tiếp tục chém giết, vậy tuyệt đối không thể ra được dưới phù chủng của hắn, địch thủ ở trong chỗ tối đó tuyệt đối không thể trốn nữa.

Đáng tiếc địch thủ này rất thông minh.

- Lữ tiền bối, hắn dường như đi rồi.

Tuyết Liên Thành mở miệng nói, mặt hắn bao phủ dưới mặt nạ, nhưng thanh âm trầm giống như dung nhập với tiếng gió gào thét.

Số Người chết vẫn chưa thống kê ra, nhưng tổn thất trong khoảng thời gian ngắn này thật sự quá lớn.

Cho dù những tuyết đạo này đều là công cụ hắn mời chào được, nhưng tốt xấu gì cũng là phí tâm đưa tới, chết nhiều như vậy, hắn không thể không đau lòng.

Ải nhân tên là Lữ Cao Can, cái tên này là cha mẹ hắn đặt, hi vọng hắn cao như sào trúc, nhưng cha mẹ hắn không biết, kỳ thật sào trúc cũng có cái rất thấp.

Lữ Cao Can chỉ hơi gật đầu.

Hai người đi vào trong lều trại chủ, nhưng khi đi đến cửa lều trại, Lữ Cao Can thấp giọng nói một câu nói, Tuyết Liên Thành hơi gật đầu, hắn xoay người gọi thủ hạ của mình.

Thủ hạ rất nhanh dẫn theo năm người tới đây.

Năm người này chính là bọn Vương Triều Mã Hàn Triển, sắc mặt bọn họ khác nhau.

- Theo ta vào.

Tuyết Liên Thành chỉ thản nhiên liếc năm người bọn họ một cái.

Tuyết Liên Thành dẫn theo năm người đi vào trong lều trại chủ, trong lều ấm áp như xuân, ải nhân Lữ Cao Can đang ngồi trên chủ vị, dưới ghế dựa của hắn còn đặt một cái ghế đẩu, nếu không hắn không thể tay cao như vậy.
Bình Luận (0)
Comment