Chương 2275 - Đồ sát bắt đầu (2)
Mễ Vinh Chi nói tình huống mình biết, giống như hắn nói, địa vị của hắn quá thấp, rất khó tiếp xúc với người cấp độ như Tuyết Liên Thành.
- Vậy gần đây có người đặc thù nào gia nhập tuyết đạo đoàn của các ngươi không?
Chu Phàm hỏi.
Mễ Vinh Chi cúi đầu nghĩ một chút, rất nhanh hắn ngẩng đầu nói:
- Hình như có một đám người như vậy gia nhập chúng ta, nhưng bọn họ và chúng ta là quản lý cách ly, Tuyết Liên Thành dường như đang đề phòng bọn họ, chúng ta cũng không được phép tới gần bọn họ, cho nên cũng không rõ tình hình trong đó, trong đám người đó dường như còn có nữ nhân, tiểu hài, nhưng về sau thì không nhìn thấy nữ nhân tiểu hài nữa, không biết đi đâu rồi.
Sắc mặt Chu Phàm biến thành có chút vi diệu, hắn hỏi như vậy, là vì muốn biết năm người Vương Triều Mã Hàn Triển có thật sự gia nhập đội ngũ của Tuyết Liên Thành hay không.
Nhưng nghe thì quả thật có chút giống với năm người bọn họ, nữ nhân tiểu hài về sau không nhìn thấy... Chu Phàm suy đoán, chắc là ngại vướng víu, nên nghĩ cách mang ra khỏi tuyết đạo đoàn, dàn xếp ở nơi khác.
- Đại nhân, ta đã tìm được tuyết đạo đoàn của Tuyết Liên Thành cho ngươi, những gì ta biết đều nói với ngươi rồi, ta có thể rời khỏi tuyết đạo đoàn không?
Câu hỏi của Mễ Vinh Chi cắt ngang suy nghĩ của Chu Phàm.
Chu Phàm nhìn Mễ Vinh Chi hỏi:
- Vì sao không muốn trở về? Tuy ta là mang ác ý, nhưng không có nghĩa là ta có thể làm gì được Tuyết Liên Thành, ngươi ở lại tuyết đạo đoàn của Tuyết Liên Thành không tốt sao?
- Dù sao ta cũng là vì mục đích nào đó mà gia nhập tuyết đạo đoàn của Tuyết Liên Thành, khó tránh khỏi bị bọn họ phát hiện ta mang lòng gây rối.
Vẻ mặt Mễ Vinh Chi chua chát nói:
- Đương nhiên đại nhân muốn ta trở về, ta cũng không thể cự tuyệt, nhưng ta thật sự không muốn quay về, tuy ta không phải hạng người lương thiện gì, trước kia cũng từng làm không ít chuyện xấu...
- Nhưng chưa từng giống như mấy ngày nay, theo bọn họ giết nhiều người như vậy, ở đây có lão nhân, tiểu hài, nữ nhân, cho dù ta đã tận lực tránh động thủ đối với những người này, nhưng ta có lúc không thể không vung đao, điều này đã vượt quá cực hạn ta có thể thừa nhận rồi.
Mễ Vinh Chi không nói nữa, hắn chỉ chờ lời nói của Chu Phàm, hắn đã lập quỷ thệ, sinh tử đều do Chu Phàm.
- Ngươi đi đi.
Chu Phàm trầm mặc một chút xoay người nói:
- Ta từng đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ tha cho ngươi, nhưng ngươi đừng để ta ở Hắc Thủy Đô Hộ Phủ hoặc là Hàn Bắc Đạo nhìn thấy ngươi, biết chưa?
Mễ Vinh Chi không nói nữa, hắn quỳ xuống dập đầu, sau đó bước nhanh rời đi, rất nhanh liền biến mất trên đỉnh vách núi.
Chu Phàm nhìn tuyết đạo đoàn phía dưới, hiện tại cũng tìm được bọn họ, nhưng nên làm như thế nào đây?
Hắn không biết trong tuyết đạo đoàn này, ẩn giấu bao nhiêu cao thủ.
Nếu thời gian cho phép, có lẽ hắn sẽ từ từ thử, nhưng đã không chờ được.
Bởi vì Mễ Vinh Chi nói với hắn, ngày mai tuyết đạo đoàn sẽ tiến hành đồ sát thôn thứ tư, là thôn nào thì đến bây giờ vẫn biết.
Nếu hắn không muốn lại có một hai ngàn người vô tội bởi vì hắn mà chết, hắn phải động thủ.
Tâm tư hắn vừa cấp tốc chuyển động, vừa xuống Đoạn Ưng Nhai, tìm bọn Tiểu Muội, thấp giọng nói khẽ.
- Hiểu chưa?
Chu Phàm vỗ đầu chó của Tiểu Muội, hỏi.
Mặc Mặc và Tiểu Muội đều sủa một tiếng.
- Chủ nhân, ngươi yên tâm, nếu bọn họ không rõ, còn có ta mà?
Tiểu Quyển ngực mình, tràn đầy tự tin nói.
Người ta lo lắng nhất chính là ngươi... Khóe miệng Chu Phàm giật giật nghĩ, hắn cười khẽ gật đầu.
Khi gần hoàng hôn, các tuyết đạo trốn trong gió tuyết đang ăn cơm chiều.
Đột nhiên trong doanh địa có tiếng ồn ào vang lên, tất cả tuyết đạo đều mặt lộ vẻ ngạc nhiên, rất nhanh có người chạy tới chỗ tiếng ồn ào phát ra.
Chỉ là một đội ngũ mười hai người chạy tới chỗ có tiếng ồn ào, đang chạy, đầu bọn họ đột nhiên bay lên, mười hai cái đầu xen lẫn với máu nóng, rất nhanh lại dính vào bông tuyết giống như đường trắng.
Một màn kinh hãi quỷ dị như vậy đã in sâu vào trong mắt một số tuyết đạo.
Sợ hãi giống như nước lập tức lấp đầy tim phổi của bọn họ.
Bọn họ không biết là...
Đồ sát bắt đầu rồi.
Mười hai cái đầu đang chạy bay lên, trong khoang sọ phun ra máu tươi như cột, thân thể của bọn họ lao về phía trước mấy bước, mới nặng nề ngã xuống đất.
Người Nhìn thấy một màn này lập tức dừng chân, vẻ mặt bọn họ vặn vẹo, sợ hãi không biết làm gì.
Chỉ là mười hai cái đầu chưa rơi xuống đất, trong đám người dừng chân không tiến tới, lại có đầu người liên tiếp bay lên, rải ra hoa máu trong không trung.
Trong đám người phát ra tiếng thét chói tai cực kỳ sợ hãi, bọn họ người dán lên phù lục, người rút binh khí.
Ý đồ tìm ra kẻ địch không biết đó là người hay là quái quyệt.
Chỉ là bọn họ không nhìn thấy, đầu vẫn không ngừng bay lên.
Từng sinh mệnh sống sờ sờ bị thu gặt một cách vô tình, máu tươi thấm đỏ mặt tuyết.