Chương 2295 - Hai điều kiện
Chu Phàm từ đỉnh núi nhảy xuống, đến cửa cốc, hắn giải trừ trạng thái ẩn thân, chậm rãi đi đến cửa lớn của Phi Lô tộc.
Chu Phàm cứ vậy nghênh ngang đi tới, các thám tử của Phi Lô tộc rất nhanh liền phát hiện ra hắn.
Bảy thám tử không nói gì, đầu bọn họ lập tức tách ra khỏi cổ, sau đó bắn nhanh về phía Chu Phàm.
Đừng xem thường phi đầu (đầu bay) của Phi Lô tộc, phi đầu lợi hại một chút thậm chí có thể thoải mái xuyên qua một ngọn núi, hơn nữa độ cứng có thể so với thần binh lợi khí, là cơ sở để Phi Lô tộc sinh tồn.
Chu Phàm không định né tránh, hắn chỉ bổ ra một đao.
Mấy chục Khoái Đao Cương gào thét mà đi, phi đầu vốn lợi khí khó thương bị đao cương thoải mái cắt đứt.
Phi đầu vừa bị cắt, trong khoang sọ của bảy thám tử đó phun ra máu tươi, bọn họ ngã xuống đất.
Nếu như phi đầu bị phá, bọn họ cũng sẽ chết, phi đầu là tương quan tới tính mạng của bọn họ.
Thám tử ở chỗ xa hơn phát hiện một màn này, bọn họ không dám tùy tiện bay đầu ra, mà là lớn tiếng hò hét bằng ngôn ngữ bộ tộc man yêu mà Chu Phàm không hiểu, bọn họ có người lấy ra kèn thổi.
Tiếng kèn to rõ truyền khắp toàn bộ Phi Lô tộc.
Chu Phàm không tiến về phía trước nữa, chỉ đứng tại chỗ bình tĩnh nhìn.
Càng lúc càng nhiều Phi Lô tộc xông ra, bọn họ phần lớn là mặc áo da thú rất dày để chống lạnh, trên người không cầm vũ khí gì, có người phát ra tiếng hét lớn, sau đó lại có mấy chục cái đầu bay lên, dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng bay về phía Chu Phàm.
Hai hàng lông mày Chu Phàm nhíu lại, đao gỉ của hắn lại bổ ra, vô số Khoái Đao Cương bay múa, chém đứt đầu bay tới, trong chớp mắt lại có mấy chục người của Phi Lô tộc bởi vì mất đầu mà chết.
- Đừng đến tặng đầu người, hay là bảo tộc trưởng các ngươi xuất hiện đi.
Chu Phàm nói khẽ, thanh âm của hắn nghe thì khẽ, lại truyền vào trong tai tất cả người của Phi Lô tộc.
Người của Phi Lô tộc không bị chấn nhiếp, ngược lại phát ra tiếng hò hét lớn hơn.
Chẳng trách Tiền Phi Phi nói những man yêu này dã man hiếu chiến... Chu Phàm nghiêm mặt nghĩ.
Cuối cùng không có đầu lại bay ra nữa, trong đám người tách ra một con đường, có hơn mười người từ trong đi ra.
Hơn mười người tỏa ra khí tức cường hãn, trong đó lấy một nam tử trung niên mặt đầy râu cùng với một lão giả chống quải trượng cầm đầu.
Tóc của lão giả này đã rụng hết, chỉ có thưa thớt thưa thớt.
Nam tử trung niên lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Phàm, hắn mở miệng nói tiếng Phi Lô tộc, Chu Phàm nghe không hiểu, nhưng hắn tin bộ tộc lớn như Phi Lô tộc khẳng định có người tinh thông ngôn ngữ Nhân tộc.
- Vị này là tộc trưởng Ô Tang của Phi Lô tộc chúng ta, tộc trưởng chúng ta nói các hạ giết nhiều người của Phi Lô tộc như vậy, đừng hòng rời khỏi nơi này, nhưng ngươi tìm tộc trưởng chúng ta có chuyện gì? Tộc trưởng chúng ta nói có thể nghe ngươi nói thử trước khi ngươi chết.
Lão giả chống quải trượng đó dùng ngôn ngữ Nhan tộc này.
- Nói với Ô tộc trưởng của các ngươi, ta là Đại Đô Hộ Chu Phàm, đoạn thời gian trước, ngươi giết người của ta, đoạt đồ của ta, các ngươi cho rằng có thể như vậy là xong à?
Chu Phàm cười lạnh nói.
Lão giả đó hơi ngẩn ra, hắn quay đầu, thanh âm dồn dập nói.
Trong mắt Ô Tang lộ tinh quang, đầu hắn lập tức tách ra bay lên, đầu hắn tỏa ra quang mang màu đen, ở trên bầu trời giống như một mặt trời màu đen, đè ép về phía Chu Phàm.
Mặt băng xanh lam chỗ Chu Phàm đang đứng cũng bị nhuộm đen, có băng sương màu đen từ dưới mặt đất lan tới bàn chân hắn.
Chu Phàm chỉ hừ lạnh một tiếng, dưới chân hắn đột nhiên sinh ra hỏa diễm màu lam lạnh, nhưng băng sương màu đen vẫn bao phủ trên hỏa diễm, băng sương cách hắn càng lúc càng gần.
Chu Phàm không vội không vàng, hắn chém ra một đao, Khô Mộc Võ Thế mang theo đao phong tản ra.
Với cảnh giới hiện tại của hắn, Khô Mộc Võ Thế dùng chân nguyên thôi động là vô cùng khủng bố, băng sương màu đen nhanh chóng tan rã.
Quang mang màu đen trên đầu của Ô Tang bồng bềnh trong không trung ảm đạm, cái đầu quát to một tiếng, nhanh chóng bay về trên cổ hắn, chỉ là sinh cơ của hắn vẫn đang chịu sự xâm nhiễm của Khô Mộc Võ Thế mà không ngừng trôi đi.
Sắc mặt của hắn âm tình bất định, liên tiếp phun ra mấy ngụm máu đen, mới bức được Khô Mộc Võ Thế ra, nhưng tóc đen xì đã biến thành màu trắng bạc.
Người của Phi Lô tộc vốn đang lớn tiếng kêu la cũng đều ngậm miệng lại, ngạc nhiên nhìn Chu Phàm, Ô Tang là tối cường giả trong tộc bọn họ, nếu Ô Tang cũng không đánh lại Đại Đô Hộ của Hắc Thủy Đô Hộ Phủ này, trong bọn họ ai có thể thắng nữa?
Khi bọn họ có phản ứng, đầu của đại bộ phận tộc nhân đều bay lên, thấy chết không sờn nhìn Chu Phàm.
Cho dù bọn họ biết có thể giết được loại cao thủ cấp bậc như Chu Phàm, Phi Lô tộc cũng phải trả giá rất lớn, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn nghênh chiến, sự dũng mãnh của bộ tộc man yêu có thể được thấy rõ.