Chương 2296 - Hai điều kiện (2)
Ô Tang vội vàng nói với lão giả bên cạnh, lão giả trầm giọng nói:
- Tộc trưởng chúng ta nói, ngươi quả thật là một cao thủ rất lợi hại, hắn không phải là đối thủ của ngươi, nhưng Phi Lô tộc chúng ta có ba ngàn dũng sĩ, ngươi muốn giết chết tất cả chúng ta, căn bản là không thể, sẽ chỉ bị chúng ta tiêu hao chết, chỉ cần ngươi nguyện ý thối lui, vậy chúng ta có thể coi như ngươi chưa tới.
Chu Phàm búng nhẹ Tinh Sương Đao đã sắp hết vết giết, cười lạnh nói:
- Nếu ta không nắm chắc toàn diệt được các ngươi, lại dám một mình tới đây à? Các ngươi có thể thử, xem ta có thể một mình giết hết các ngươi không?
- Nếu các ngươi thật sự lỗ mãng không sợ chết, vậy sau hôm nay, Man Yêu Băng Vực sẽ không còn Phi Lô tộc nữa.
Lão giả nói lại lời Chu Phàm nói với Ô Tang, Ô Tang sầm mặt hét lớn với Chu Phàm.
- Nếu ngươi thật sự mạnh như vậy, vì sao chậm chạp không động thủ?
Lão giả thuật lại lời của Ô Tang.
- Đó là bởi vì ta là một người nhân từ, chưa bao giờ nguyện ý tùy tiện tạo sát kiếp.
Chu Phàm thản nhiên nói:
- Nếu Phi Lô tộc có thể đáp ứng hai điều kiện của ta, vậy ta sẽ bỏ qua chuyện các ngươi cướp bóc Tuyết Nham Hương.
Lão giả ngây ra một thoáng, hắn lại dịch lời nói của Chu Phàm cho Ô Tang.
Mặt Ô Tang lộ vẻ phẫn nộ, hắn gầm lên, người của Phi Lô tộc cũng gầm lên theo.
- Đừng vọng tưởng, Phi Lô tộc chúng ta vĩnh viễn không làm nô.
Lão giả nói với vẻ kiêu ngạo:
- Cho dù ngươi thực sự giết chết đại bộ phận người của Phi Lô tộc chúng ta, chỉ cần có một bộ phận nhỏ người chạy thoát, Phi Lô tộc chúng ta vẫn sẽ khôi phục lại.
- Cho dù là kết quả xấu nhất, chúng ta chết hết ở đây, cũng sẽ không thần phục một nhân loại.
Chu Phàm nhíu mày nói:
- Ta không có ý muốn các ngươi thần phục, nhưng nếu các ngươi ngay cả giác ngộ đánh thua phải trả giá cũng không có, vậy ta chỉ có thể phí chút sức toàn diệt Phi Lô tộc các ngươi.
Lão giả thuật lại lời nói của Chu Phàm cho Ô Tang đang phẫn nộ, Ô Tang giơ quyền đầu lên, người của Phi Lô tộc đang phẫn nộ ngậm miệng lại, Ô Tang nghiêm mặt thấp giọng nói chuyện.
- Tộc trưởng chúng ta nói có thể nghe thử hai điều kiện của ngươi.
Lão giả xụ mặt nói.
- Vậy ta nói điều kiện thứ nhất trước.
Chu Phàm lấy ra một tờ giấy, tay hắn run lên, tờ giấy đó bay thẳng về phía lão giả.
Ô Tang vươn tay ra bắt lấy tờ giấy thay lão giả, hắn không hiểu văn tự nhân loại, giao cho lão giả.
- Trên giấy viết tổn thất các ngươi tạo thành cho Tuyết Nham Hương chúng ta, trong đó bao gồm cả tài vật mà các ngươi hủy hoại khi phá thôn cùng với đã cướp đi, ngươi đọc có hiểu không?
Chu Phàm hỏi.
Lão giả gật đầu, tỏ vẻ hiểu, hắn nghĩ một chút rồi nói:
- Ngươi muốn chúng ta bồi thường cho các ngươi? Nếu là như vậy...
- Là bồi thường gấp chục lần.
Chu Phàm nhắc lại.
Mặt lão giả cứng lại.
Bồi thường gấp Chục lần.
- Đây là ngươi đang bắt chẹt Phi Lô tộc chúng ta.
Lão giả giận dữ hét, cái cổ to của hắn dường như lại to ra mấy phần.
Chu Phàm nghiêm mặt nói:
- Người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, ta không phải muốn các ngươi thần phục ta, các ngươi đã muốn sống sót, lại không muốn trả giá đắt gì à.
- Các ngươi không chịu, vậy tất cả còn lại không cần nói nữa, cùng lắm thì giết chết tất cả các ngươi, sau đó cướp về tất cả đồ đạc của các ngươi là được.
Chu Phàm muốn bọn họ phải trả giá đủ lớn, nếu không cân nhắc đến Phi Lô tộc còn có tác dụng, hắn đã sớm hạ sát thủ, việc gì phải nhiều lời với bọn họ, thực sự tưởng đao của hắn không đủ sắc bén à?
Đương nhiên nếu Phi Lô tộc không đáp ứng, vậy giết bọn họ, lại đi tìm một bộ tộc khác, chỉ là làm như vậy sẽ rất phiền.
Hắn không thể rời khỏi Hắc Thủy Thành quá lâu.
Lão giả ngẩn người, Ô Tang đã mở miệng hỏi Chu Phàm nói gì.
Lão giả chỉ có thể thuật lại lời nói của Chu Phàm với Ô Tang, Ô Tang nghe mà nổi trận lôi đình, nhưng lão giả thấp giọng bảo trì tốc độ rất nhanh nói chuyện với Ô Tang, Ô Tang dần dần trầm mặc một chút.
Người của Phi Lô tộc đều đang nhìn tộc trưởng của mình, chiến hay không chiến đều trong một lời nói của Ô Tang.
Ô Tang nhìn Chu Phàm, đầu hắn lúc lắc, lại phun ra một búng máu, chỉ có hắn từng giao thủ với Chu Phàm mới biết Chu Phàm đáng sợ cỡ nào.
Đây không phải là kẻ địch mà Phi Lô tộc có thể chống cự, hắn sầm mặt nói với lão giả một câu, lão giả mới nhìn Chu Phàm nói nhanh:
- Chúng ta đáp ứng điều kiện thứ nhất của ngươi, nói ra điều kiện thứ hai đi, nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu điều kiện thứ hai của ngươi quá phận, Phi Lô tộc chúng ta thà chết cũng sẽ không đồng ý nữa.
- Trước khi nói ra điều kiện thứ hai, ta muốn biết Phi Lô tộc các ngươi sẽ giữ lời hứa không?
Chu Phàm hỏi.
- Lời hứa?
Lão giả thản nhiên nói:
- Cái này phải xem là chuyện gì, điều kiện thứ hai của ngươi là gì?