Chương 2297 - Tỷ thí huyết tự
- Các ngươi có liên hệ với bộ tộc man yêu khác không?
Chu Phàm hỏi.
- Đương nhiên là có, nhưng nếu ngươi muốn chúng ta bán tin tức của bộ tộc khác cho ngươi, vậy đừng hòng.
Lão giả nhíu mày nói:
- Cho dù chúng ta nhìn không vừa mắt nhau, cũng có huyết cừu không nhỏ, nhưng giữa bộ tộc chúng ta chính là có ước định, loại chuyện này là không được cho phép.
- Ta không muốn các ngươi bán tin tức của bộ tộc khác.
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Ta hi vọng tiêu trừ tranh đấu giữa những bộ tộc ngoại lai các ngươi và Hắc Thủy Đô Hộ Phủ chúng ta, những tranh đấu này đối với chúng ta mà nói không mang lại bất kỳ lợi ích gì.
- Bộ tộc khác thì ta không biết, nhưng Phi Lô tộc chúng ta chưa bao giờ sợ chiến tranh.
Lão giả lạnh lùng nói:
- Chỉ có kẻ yếu mới sợ chiến tranh.
- Không sợ chiến tranh, nhưng chiến tranh có ích lợi gì?
Chu Phàm chất vấn:
- Cho dù chúng ta ngôn ngữ bất đồng, quan niệm tập tục cũng có khác biệt rất lớn, nhưng ngươi biết nhân ngữ, bộ tộc lớn khác cũng có người biết nhân ngữ, các ngươi lại không thiếu đồ ăn để sinh tồn, vì sao nhất định đánh tới đánh lui?
- Sinh tồn dã tính, khôn sống mống chết, đối với chúng ta mà nói là chuyện rất bình thường.
Lão giả híp mắt lại nói:
- Ta hiểu ý của ngươi, ngươi là muốn ký kết thỏa thuận ngưng chiến với các bộ tộc đúng không? Trước kia không phải các ngươi đã thử làm như vậy rồi à? Chẳng lẽ vẫn muốn tiếp tục thử như vậy sao?
Trước kia quả thật có Đại Đô Hộ sau khi biết không thể tiêu diệt được những bộ tộc man yêu này, muốn ký kết thỏa thuận ngưng chiến, cũng nguyện ý vì vậy mà trả giá bằng tài vật hoặc lương thực nhất định cho những bộ tộc man yêu này, nhưng có không ít bộ tộc man yêu đều nuốt tài vật lương thực vào bụng, xoay người nên làm gì thì vẫn làm thế, căn bản không bận tâm tới thỏa thuận ngưng chiến này.
Cho nên biện pháp này là không thể thực hiện được.
Chu Phàm nghiêm mặt nói:
- Ta đương nhiên biết biện pháp này không thể thực hiện được, man yêu các ngươi đều không đáng tin, chỉ tin tộc nhân của mình, man yêu của bộ tộc khác cũng sẽ không tin, càng đừng nói là người Đại Ngụy chúng ta.
- Ngươi rốt cuộc muốn chúng ta làm gì?
Lão giả cảm thấy càng lúc càng kỳ quái.
- Chỉ cần là sinh linh, vậy không thể thoát khỏi sự trói buộc của thệ ước, ta hi vọng ký kết Huyết Tự Thệ Ước không thể vi phạm với tộc trưởng của ba trăm bộ tộc Man Yêu Băng Vực.
Chu Phàm chậm rãi nói.
Lão giả giật mình, hắn bật cười:
- Tuy ngươi mạnh, nhưng dựa vào cái gì cho rằng chúng ta sẽ ký kết Huyết Tự Thệ Ước như vậy với ngươi? Thệ ước như vậy cho dù là ngươi giết tất cả mọi người của Phi Lô tộc, tộc trưởng cũng sẽ không ký với ngươi.
- Về phần bộ tộc khác, ta nghĩ cũng sẽ không.
Huyết Tự Thệ Ước có trói buộc thệ ước như vậy, ai vi phạm người đó chết, ai dám ký?
Tộc trưởng Bộ tộc đại biểu cho vinh dự của một tộc, nếu như bị bức phải ký thệ ước như vậy, đối với bộ tộc này mà nói chính là sỉ nhục to lớn.
- Ta sẽ không ép buộc các ngươi ký với ta, các ngươi sẽ tự nguyện ký kết Huyết Tự Thệ Ước như vậy với ta.
Chu Phàm thản nhiên nói:
- Có thể ở trong Huyết Tự Thệ Ước ước định, chúng ta dùng hình thức tỷ thí để quyết định thắng bại, nếu chúng ta thắng, sẽ ngưng chiến với chúng ta ba năm, đồng thời phải cung cấp cho chúng ta số lượng tài liệu Man Yêu Băng Vực nhất định, nếu chúng ta thua... Các ngươi muốn gì thì có thể thương lượng trước.
- Có điều các ngươi phải nghĩ cho kỹ, thua sẽ phải trả lớn hơn, đây là một thệ ước công bằng.
- Huyết Tự Thệ Ước định thắng bại với hình thức tỷ thí.
Lão giả nhìn Chu Phàm với vẻ không thể tin được, hắn không ngờ Chu Phàm lại đề xuất ý kiến như vậy.
- Chuyện như vậy khẳng định không phải một tộc các ngươi có thể quyết định.
Chu Phàm lại nói:
- Điều kiện thứ hai của ta là, Phi Lô tộc các ngươi phải thay ta thông tri cho các tộc, nói Đại Đô Hộ tân nhiệm của Hắc Thủy Đô Hộ Phủ, có một đề nghị như vậy, xem bọn họ có cảm thấy hứng thú không.
Chu Phàm có thể đề xuất Huyết Tự Thệ Ước như là, đó là bởi vì hắn biết những man yêu này tính cách hiếu chiến, đã hiếu chiến, vậy hắn thử dùng tỷ thí để định thắng bại với bọn họ.
Đương nhiên điều này chưa chắc thật sự có thể thực hiện được, có thể thực hiện tất nhiên là tốt, không thể thực hiện đối với hắn mà nói cũng không sao, có thể bàn là được rồi, đàm phán là chuyện rất tốn thời gian, hơn nữa trong lúc đàm phán đương nhiên là phải ngưng chiến, bàn càng lâu thì càng tốt, đến lúc đó nói không chừng hắn đã rời khỏi Hắc Thủy Đô Hộ Phủ rồi.
Hắn đề xuất yêu cầu như vậy, vốn là mang theo hai tầng ý đồ.
- Ta nghĩ điều kiện thứ hai, không tính là làm khó các ngươi chứ?
Chu Phàm cười hỏi.