Chương 2301 - Ác mộng
Đây chính là phù chủng loại hình pháp tắc, có thể khiến hắn lại nắm giữ thêm một loại pháp tắc cường đại, nhưng hắn không thể cứ một mực chờ đợi như vậy, từ sau chuyện Tuyết Liên Thành, bất kể là bên tử địch Chu gia hay là bên Hoa Phi Hoa, đều không ra tay nữa, hắn sẽ không ngu đến mức cho rằng đối phương đã từ bỏ ý định giết hắn.
Hắn có một loại trực giác, loại xuất thủ bạo phát sau cơn bình tĩnh này sẽ hung hiểm hơn lúc trước mấy lần, cho nên hắn có một loại cảm giác cấp bách muốn mau chóng bước vào Phù Chủng Cảnh.
Một khi hắn tiến vào Phù Chủng Cảnh, thực lực sẽ lại nhảy vọt, như vậy cho dù lần sau đến là Kim Đan Cảnh, hắn cũng không chút sợ hãi!
- Nhân sinh sao có thể không có một chút tiếc nuối? Bỏ lỡ Vương Chi Ngụy Tưởng thì bỏ lỡ.
Đứng trước viện lạc tuyết nhỏ tung bay, trong lòng Chu Phàm nghĩ việc này, hắn hạ quyết tâm, quyết định từ bỏ Vương Chi Ngụy Tưởng.
- Chủ nhân. Tiểu Quyển đang cầm một ngọc phù hình chữ nhật phát ra bạch quang mông lung từ trong phòng chạy vội ra.
Đây là khí cụ truyền âm Chu Phàm có được từ chỗ Vương Hải Đông, có thể liên hệ với Lý Cửu Nguyệt từ rất xa, khóe mắt hắn giật giật, tóm ngọc phù hình chữ nhật ở trong tay, kích hoạt.
- Chu huynh, Mộng Mộng vừa giác tỉnh loại thiên phú quyệt nhân thứ nhất.
Thanh âm trầm thấp của Lý Cửu Nguyệt từ trong ngọc phù truyền ra.
Chu Phàm giật mình, xem ra lần trước Anh Cửu không phải hù dọa hắn, loại thiên phú quyệt nhân thứ nhất của Mộng Mộng không ngờ giác tỉnh nhanh như vậy.
- Là thiên phú quyệt nhân gì?
Chu Phàm hỏi.
- Là thiên phú quyệt nhân tự lành của ngươi.
Thanh âm Lý Cửu Nguyệt vẫn trầm thấp,
- Chúng ta đã kiểm tra rồi, chỉ cắt nhẹ da của nàng, vết thương nhỏ không bao lâu liền khép lại.
Loại thiên phú quyệt nhân thứ nhất Giác tỉnh là Minh Tức Nghịch Luân Thể.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, hắn gấp giọng hỏi:
- Các ngươi quan sát xem, loại thiên phú quyệt nhân thứ hai đã có dấu hiệu giác tỉnh chưa?
- Chưa có dấu hiệu giác tỉnh.
Lý Cửu Nguyệt nói:
- Hiện tại ta sai người quan sát Mộng Mộng hai mươi bốn giờ, sợ loại tình huống này phát sinh.
- Chu huynh, xin lỗi, bên ta chưa nghĩ ra biện pháp... Thời gian của chúng ta có thể không còn nhiều lắm...
Thanh âm của Lý Cửu Nguyệt có một chút thương cảm.
Thời gian không còn nhiều.
Tâm tình Chu Phàm rất trầm trọng, quả thật thời gian không còn nhiều, bởi vì trước khi loại thiên phú quyệt nhân thứ hai giác tỉnh, nếu bọn họ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp hữu hiệu để cứu Mộng Mộng, vậy Mộng Mộng sẽ nguy hiểm.
Hơn nữa mấu chốt hơn là bọn họ không thể biết được loại thiên phú quyệt nhân thứ hai sẽ giác tỉnh vào lúc nào, loại thiên phú quyệt nhân thứ hai nói không chừng sẽ lập tức bộc phát ra.
Cho nên bọn họ không thể cứ chờ đợi như vậy.
- Chu huynh, ba biện pháp ngươi nói, ta trước mắt tìm được một biện pháp bóc ra thiên phú quyệt nhân, nhưng xác suất thành công của biện pháp này không cao, không đến năm thành cơ hội.
Lý Cửu Nguyệt lo lắng lo lắng nói.
Anh Cửu từng cung cấp cho hắn ba biện pháp, phương pháp thứ nhất là phong ấn, phong ấn thiên phú quyệt nhân lại, nhưng biện pháp này là trị ngọn không trị gốc.
Thứ hai là phương pháp bóc ra, có thể bóc thiên phú quyệt nhân ra ngoài, nhưng cách này rất nguy hiểm.
Thứ ba là đổi nhục thân, đổi nhục thân cũng tồn tại phiêu lưu rất lớn.
Kỳ thật không chỉ có ba biện pháp này, Anh Cửu còn tự nghĩ ra một phương pháp vật chứa, chỉ là trình tự cụ thể của loại biện pháp này, Anh Cửu không chịu tiết lộ ra, cho nên biện pháp này là không thể xuống tay.
- Đừng vội thử biện pháp xác suất thành công không cao.
Chu Phàm hít một hơi thật sâu nói:
- Ta sẽ nghĩ biện pháp, ngươi... bảo Trùng Nương đừng quá lo lắng.
Hiện tại Mộng Mộng xảy ra chuyện, sợ rằng người lo lắng nhất chính là Trùng Nương.
Chỉ là ở trước mặt trượng phu trên danh nghĩa của Trùng Nương là Lý Cửu Nguyệt này, hắn cũng không quá thích hợp quan tâm Trùng Nương.
- Chu huynh, là ta hại Mộng Mộng.
Bên kia, Lý Cửu Nguyệt trầm mặc một lúc, thanh âm khàn khàn nói.
- Thế sự vô thường, ai mà ngờ được Mộng Mộng lại là loại tình huống này?
Chu Phàm thở dài một tiếng:
- Lý huynh, ngươi cũng đừng quá tự trách, Mộng Mộng không sao đâu.
Trong lòng Chu Phàm hiểu được, Lý Cửu Nguyệt là vì lúc trước xúi giục Trùng Nương mượn giống sinh con mà cảm thấy áy náy.
Hai người trầm mặc không nói gì, Chu Phàm nói:
- Lý huynh, có việc thì tùy thời liên hệ, ta đi nghĩ biện pháp.
- Chu huynh, có biện pháp thì lập tức liên hệ với ta, bất kể trả giá thế nào, ta cũng nguyện ý.
Lý Cửu Nguyệt lại nói.
Sau khi ngắt liên hệ, Chu Phàm cười khổ một tiếng, cái giá này sợ là chỉ có thể để một mình hắn trả.
Biết được tin tức giống như tin dữ này, hắn đi qua đi lại trong viện lạc, nôn nóng bất an.
Mộng Mộng là nữ nhi của hắn, hiện tại thân mang bệnh hiểm nghèo tùy thời sẽ chết, hắn làm sao có thể không cảm thấy nóng lòng?