Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1616 - Chương 2302 - Ác Mộng (2)

Chương 2302 - Ác mộng (2)
Chương 2302 - Ác mộng (2)

Tiểu Muội từ trong phòng đi ra, trên đầu nàng là Mặc Mặc, Tiểu Quyển cũng ngồi trong sân, ba đứa đều không dám quấy nhiễu Chu Phàm.

Chu Phàm ngồi trên đất tuyết, hắn vốc một nắm trắng trát lên mặt, nước tuyết rửa mặt, lạnh thấu tim phổi, khiến bình tĩnh đang nóng nảy của hắn cũng bình tĩnh lại không ít.

Hắn không ngừng suy tư nên làm gì, hiện tại chắc không thể cho hắn kéo dài thời gian nữa, chuyện phải mau chóng giải quyết.

Hắn cố nén xung động muốn lập tức đi vào giấc ngủ, bởi vì hiện tại đi vào giấc ngủ tìm tới Anh Cửu cũng vô dụng.

Cho đến đêm khuya, hắn cũng cũng không nghĩ được biện pháp mà, hắn nhìn màn trời đen xì, khẽ thở dài.

Hắn không tiếp tục nghĩ nữa, mà là về phòng, nằm xuống ngủ.

Trên thuyền tối nay chỉ có sương mù mỏng manh đang chậm rãi bay.

Chu Phàm không nhìn thấy Anh Cửu, hắn ôm lấy Mộng Mộng trong nôi, Mộng Mộng vẫn giống như trước kia, chớp đôi mắt đen láy, tay nhỏ vươn về phía hắn, phát ra tiếng cười khanh khách.

Tiểu gia hỏa nhiều tai nhiều nạn này... Hắn miễn cưỡng cười, nhìn về phía mặt bàn.

Tối nay trên mặt bàn là một trái cây màu xanh ngọc, trái cây không lớn, nhưng lại tỏa ra lục quang mông lung.

- Ngươi đã quyết định xong chưa?

Tiếng cười khàn khàn khó nghe của Anh Cửu vang lên sau lưng hắn.

- Có ai từng nói với ngươi, thanh âm của ngươi rất khó nghe chưa?

Chu Phàm xụ mặt xoay người nhìn Anh Cửu nói.

Trên mặt Anh Cửu nở nụ cười tà dị,

- Đương nhiên là có, trước kia có cừu nhân nghe thanh âm là biết ta tới, hắn trực tiếp lựa chọn tự sát, ngươi rốt cuộc đã chuẩn bị xong chưa?

Chu Phàm hơi trầm mặc, hắn đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Anh Cửu, chuyện Mộng Mộng giác tỉnh thiên phú quyệt nhân Minh Tức Nghịch Luân Thể, căn bản không lừa được ả này.

- Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn hài tử của mình chết đi sao?

Anh Cửu mỉm cười hỏi:

- Đương nhiên chuyện như vậy cũng không thần kỳ, tu sĩ phần lớn bạc tình quả nghĩa, có một số lại theo đuổi đại đạo vô tình.

- Ngươi lựa chọn từ bỏ sinh mệnh của tiểu Mộng Mộng, bảo hộ bản thân, làm như vậy không có ai có thể chỉ trích ngươi.

- Theo đuổi đại đạo vô tình là Chu Tiểu Miêu, không phải ta.

Chu Phàm nghiêm mặt nói.

- Chu Tiểu Miêu chính là người dẫn dắt trước ta, quả bí đao đấy á?

Anh Cửu đương nhiên biết người dẫn dắt trước mình.

- Nếu ngươi dám ở trước mặt nàng gọi nàng là bí đao, nàng khẳng định sẽ giết ngươi.

Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ châm chọc nói.

- Đáng tiếc ta không được gặp nàng, nếu không ta thật sự muốn biết nàng có thể giết ta hay không?

Anh Cửu không giận mà ngược lại điên cuồng nói:

- Người dẫn dắt có thể lên thuyền đều rất thú vị, thực lực của bọn họ chắc không tồi, chỉ là trong ký ức của ta chưa từng nghe qua bất kỳ chuyện gì về bọn họ.

- Nếu bọn họ không ở cùng một thời đại với ta, vậy chính là thuyền đã loại bỏ ký ức có liên quan tới bọn họ...

Chu Phàm nhíu mày nghe, những chuyện kỳ quái này hắn đã sớm biết rồi, nhưng cũng không có đáp án, hắn nói:

- Ngươi thật sự không chịu thay đổi chủ ý à? Chỉ cần ngươi nguyện ý cứu Mộng Mộng, ta nguyện ý cho ngươi một trăm vạn con sâu xám lớn.

Một trăm vạn con sâu xám lớn, đã là cực hạn hắn có thể đưa ra.

Anh Cửu nhìn Chu Phàm, nàng phát ra tiếng cười ha ha chói tai khó nghe,

- Vì sao ta phải thay đổi chủ ý? Ngươi ăn trái cây đó, ta cứu tiểu Mộng Mộng.

- Nếu ta không chịu, ngươi sẽ không cứu đúng không?

Chu Phàm nói.

- Ngươi cần gì đã biết rõ còn cố hỏi?

Trên mặt Anh Cửu nở nụ cười tươi rói nói.

Chu Phàm hơi nhướng mày, hắn rất ghét gương mặt khi cười thì vô cùng tà dị này, cho dù Anh Cửu trông cũng không khó nhìn.

- Ta muốn biết ngươi lựa chọn thế nào?

Anh Cửu cười nói:

- Đây là lạc thú lớn nhất trước khi ta khiêu chiến thuyền trong lần thức tỉnh này, có lẽ ngươi vẫn phải nghĩ thêm?

- Nhưng nói không chừng trong chớp mắt, tiểu Mộng Mộng sẽ bởi vì giác tỉnh loại thiên phú quyệt nhân thứ hai mà chết đi, hoặc là ngươi đã có hai nữ nhi, nói không chừng chết một nữ nhi đối với ngươi mà nói cũng không tính là gì?

- Rốt cuộc là trái cây gì?

Chu Phàm hỏi.

- Cái này không thể nói được.

Anh Cửu lắc đầu nói:

- Ta chắc đã nói với ngươi, năm đó ta vì có được nó, thiếu chút nữa thì vẫn lạc, nó đối với ta mà nói, rất quan trọng, ngươi có thể ăn vào, đây là vinh hạnh của ngươi.

Anh Cửu từng nhắc tới trận tranh đoạt đó, không chỉ có ba tu sĩ không thua gì nàng, còn có hai quái quyệt không thể biết cấp, vì trái cây này, lúc ấy thế giới bị đánh cho vỡ nát, triệt để phế bỏ.

- Vinh hạnh như vậy ta không thừa nhận được.

Sắc mặt Chu Phàm rét lạnh nói:

- Hay là ngươi thu hồi vinh hạnh như vậy đi.

Anh Cửu chỉ cười không nói gì.

Chu Phàm lại nói:

- Có gì mà không thể nói? Ngay cả tên của trái cây này cũng không thể nói à?

- Tên thì không phải không thể nói.
Bình Luận (0)
Comment