Chương 2303 - Đại đạo chi quả
Anh Cửu cười một cách quỷ dị:
- Chỉ là thời gian nó xuất hiện trên thế gian rất ngắn, trước khi ta đoạt được nó, căn bản không có tên, có một số người gọi nó là Ác Mộng Quả, có một số người cho rằng nó không phải trái cây, mà là một quái quyệt không thể biết cấp.
Ác Mộng Quả? Một quái quyệt không thể biết cấp?
Được gọi là Ác Mộng Quả, Chu Phàm còn có thể hơi lý giải, có lẽ là bởi vì trái cây này rất đáng sợ, nhưng có người cho rằng nó không phải trái cây, mà là một quái quyệt không thể biết cấp?
- Vì sao lại cho rằng nó là một quái quyệt không thể biết cấp?
Chu Phàm liếc trái cây óng ánh long lanh giống như ngọc xanh, hỏi.
- Cái này á...
Anh Cửu cười nói:
- Ta vốn không muốn nói với ngươi, dẫu sao nếu nói với ngươi, không chừng ngươi lại càng không dám ăn, nhưng ta có thể cảm thấy quyết tâm vì cứu tiểu Mộng Mộng mà sẽ ăn trái cây này của ngươi.
-Chơi như vậy không vui, ta hi vọng ngươi không chỉ rơi vào trạng thái do dự không thể quyết định, cho nên ta quyết định để lộ ra một số tin tức liên quan tới nó cho ngươi.
- Thế á? Ta cũng muốn nghe thử, xem nó rốt cuộc có gì đặc biệt?
Chu Phàm cúi đầu nhìn Mộng Mộng nói.
- Nghe nói lúc ban đầu nó hàng lâm trong một vương triều cường đại, vương triều đó phồn thịnh cường đại, có môn phái có tu sĩ đỉnh cấp làm chỗ dựa của mình.
Anh Cửu nói:
- Chỉ là trong thời gian bảy ngày nó xuất hiện, vương triều đó đã không còn.
- Đã không còn?
Chu Phàm hơi sửng sốt nói:
- Sao lại không còn?
- Cái này thì không ai rõ.
Anh Cửu lắc đầu nói:
- Có thể biết được là vương triều đó không còn người sống, khắp nơi đều là thi thể đổ máu, núi sông đều bị nhuộm đỏ.
- Nếu không có người sống, vậy làm thế nào để biết có liên quan tới nó?
Chu Phàm khó hiểu nói:
- Nó chỉ là một trái cây mà thôi.
Trên mặt Anh Cửu lộ ra vẻ giễu cợt nói:
- Kiến thức của ngươi quá ít, đương nhiên không hiểu, một vương triều lớn như vậy diệt vong, môn phái tu sĩ sau lưng nó đương nhiên phải điều tra rõ đã xảy ra chuyện gì, có tu sĩ tinh thông thuật thôi diễn cuối cùng thôi diễn đến trái cây này, nó là nguyên nhân khiến vương triều đó diệt vong.
- Liệu có phải là có người vì có được trái cây này mà động thủ không?
Chu Phàm suy đoán.
- Nhưng nó không bị lấy đi.
Anh Cửu nói:
- Nó vẫn ở trong vương triều đó, bị môn phái tu sĩ đỉnh cấp đó mang về, lại bảy ngày trôi qua, môn phái tu sĩ đỉnh cấp đó khi tất cả mọi người không phát giác, chết toàn bộ.
- Ngay cả lão tổ của môn phái tu sĩ đó cũng không thể may mắn thoát khỏi, về sau lại có người suy tính được đến trên người trái cây này, trái cây này từ đó mà thanh danh lan truyền rất xa.
- Diệt một vương triều cường đại cùng một môn phái tu sĩ đỉnh cấp, có người cho rằng nó là quái quyệt không thể biết cấp ngụy trang, một số quái quyệt không thể biết cấp cũng chưa chắc có thể làm được điểm này.
- Vậy về sau thì sao?
Chu Phàm thấy Anh Cửu ngừng lại, lên tiếng truy hỏi.
- Về sau?
Anh Cửu cười quỷ dị:
- Về sau dẫn tới tranh đoạt, ta gia nhập vào trong cuộc tranh đoạt đó, rồi chuyện về sau nữa không thể nói với ngươi.
Trong lòng Chu Phàm quả thật có sợ hãi khó có thể hình dung hiện ra, nếu lời Anh Cửu nói không phải giả, vậy trái cây này bao phủ một loại khí tức điềm xấu.
Có thể khiến một vương triều và môn phái tu sĩ bị tiêu diệt dưới tình huống không ai phát giác, không có bất kỳ ai trốn thoát, trước đó lại không có bất kỳ ai phát hiện, loại chuyện này không khỏi quá khủng bố.
- Nó chắc không phải thực sự là một quái quyệt chứ?
Chu Phàm lại nhìn về phía trái cây xanh mơn mởn đó, mặt lộ vẻ cảnh giác hỏi.
- Ngươi cho rằng thế nào?
Anh Cửu cười hỏi.
- Ta cảm thấy chắc không phải.
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Nhưng trong lòng ta có vấn đề rất khó lý giải.
- Vấn đề gì? Ngươi nói ra, nếu ta cảm thấy thú vị, nói không chừng sẽ trả lời ngươi.
Trên mặt Anh Cửu mang theo nụ cười không thèm che giấu.
- Vương triều và môn phái tu sĩ đó đều biến mất trong thời gian bảy ngày, vậy vì sao ngươi có được trái cây này lại không sao?
Phàm hỏi.
- Ai nói ta không sao?
Anh Cửu cười nói:
- Sao ngươi biết ta không sao?
- Ít nhất ngươi chưa chết.
Chu Phàm nói.
- Đúng vậy, ta chưa chết.
Anh Cửu thở dài một tiếng nói:
- Nhưng ngươi không biết ta trong bảy ngày đó đã xảy ra chuyện gì, nguy hiểm ta khoảng trong bảy ngày đó, còn nhiều hơn cả đời ta cộng lại.
- Dạng nguy hiểm gì?
- Cái này cũng không thể nói.
Anh Cửu lắc đầu nói.
- Cho nên đây là một trái cây mang đến vận rủi, đúng không?
Chu Phàm lại hỏi.
- Có thể nói như vậy.
Anh Cửu cười khẽ nói:
- Vận rủi là thú vị cỡ nào mà khiến người ta cảm thấy run rẩy, nhưng nó lại không chỉ sẽ mang đến vận rủi.