Chương 2304 - Đại đạo chi quả (2)
- Vậy vì sao nó lại dẫn tới sự tranh đoạt của các ngươi? Nó có chỗ nào đặc biệt?
Chu Phàm hỏi, trong lòng hắn nghĩ, nếu đây chỉ là một trái cây khiến người ta xui xẻo, vậy sẽ không dẫn tới tu sĩ cảnh giới cực cao như Anh Cửu phải ngấp nghé.
- Bởi vì, có nói nó ẩn chứa đại đạo, là Đại Đạo Quả trong truyền thuyết, có thể khiến những tu sĩ khó có thể tiến bộ thêm như chúng ta tiến thêm một bước.
Anh Cửu trả lời câu hỏi của Chu Phàm,
- Lời đồn như vậy giống như gió tản ra, lại dẫn tới một mảng mưa máu gió tanh, về sau ta cũng cảm thấy rất thú vị, mới gia nhập vào trong tranh đoạt.
- Đại Đạo Quả Ẩn hàm đại đạo...
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ ngạc nhiên nói:
- Cho nên đây là sự thật à?
- Đương nhiên không phải.
Anh Cửu phát ra tiếng cuồng tiếu,
- Đây căn bản chính là gạt người, nếu thực sự là Đại Đạo Quả, còn có thể tới lượt ngươi sao? Nhưng nó quả thật rất thần bí, ta đối với nó ngay cả chưa hiểu rõ hết cũng không được tính, ta không hối hận vì có được nó, nó còn thú vị hơn Đại Đạo Quả trong lời đồn.
Không phải Đại Đạo Quả, vậy nó là gì? Chu Phàm muốn hỏi tiếp, nhưng Anh Cửu lại không chịu trả lời.
- Ta vẫn muốn hỏi.
Ánh mắt Chu Phàm sáng ngời nhìn Anh Cửu nói:
- Ta ăn nó vào sẽ chết ư?
Anh Cửu quan sát Chu Phàm, mặt lộ nụ cười tà dị nói:
- Ai biết được? Ta có thể thề với thuyền, ta cũng không biết ngươi ăn nó vào sẽ phát sinh chuyện gì, ngươi nói đi nói lại vẫn là sợ chết, đã như vậy, ta có thể nói với ngươi một việc, ngươi ăn vào có khả năng rất lớn là sẽ chết, cho nên ngươi có ăn không?
Khả năng rất lớn là sẽ chết, đây quả nhiên là một quả độc, sắc mặt Chu Phàm nghiêm lại,
- Vì sao ngươi nhất định muốn ta ăn trái cây này? Điều này đối với ngươi mà nói thì có thể có lợi ích gì?
- Vấn đề này ngươi đã lặp lại rất nhiều lần, có lẽ không có lợi, có lẽ không có hại, ta làm việc trước nay chỉ xét có hứng thú hay không, không quá để ý đến kết quả.
Anh Cửu lại cười nói.
- Nhưng trái cây này ngươi có được không dễ, bị ta ăn như vậy, cho dù độc chết ta, trái cây của ngươi chẳng phải cũng không còn?
Chu Phàm tiếc nuối nói.
Anh Cửu cười lớn hơn tiếng, nàng càng lúc càng cảm thấy cao hứng.
- Ta nói không đúng à?
Chu Phàm hỏi, loại tiếng cười khó nghe này khiến hắn đau đầu.
- Không phải, ta không ngờ ngươi nhanh như vậy đã hỏi tới vấn đề này.
Tiếng cười của Anh Cửu thu liễm,
- Nếu ngươi không hỏi ta cũng không nói, nhưng ngươi đã hỏi, vậy ta có thể nói với ngươi, không đáng tiếc một chút nào.
- Ngươi không phải người đầu tiên ăn trái cây này.
Thanh âm của Anh Cửu vang vọng ở trên thuyền, khiến tim của Chu Phàm thắt lại.
Ta không phải người đầu tiên ăn trái cây này?
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, nếu là như vậy, vì sao trái cây này vẫn còn?
Người ăn nó vào chết rồi, trái cây sẽ trở lại ư?
Chẳng lẽ trái cây này trên bản chất là cắn nuốt người ăn nó sao?
Chu Phàm lại hỏi, chỉ là bất kể thế nào Anh Cửu cũng không chịu nói, nàng chỉ cười:
- Ta đã nói với ngươi quá nhiều rồi, có cứu nữ nhi của mình hay không thì ngươi tự xem mà làm.
Chu Phàm ôm Mộng Mộng đi sang một bên tịnh tư, tin tức Anh Cửu để lộ ra quá nhiều, hắn cần phải tiêu hóa một chút.
Lời nói vừa rồi của Anh Cửu không phải ở vào trạng thái giao dịch, nói cách khác nàng có khả năng nói dối.
Nhưng hắn có một loại dự cảm Anh Cửu chắc không nói dối, ít nhất thì đại bộ phận lời nói là không hề giả dối.
Hắn vẫn không rõ mục đích của Anh Cửu, cho dù Anh Cửu thật sự chỉ là một kẻ điên, nàng lấy đùa bỡn lòng người làm trò vui, nhưng cũng không giải thích được vì sao nàng muốn hắn ăn vào trái cây này?
Hắn cho rằng trừ nguyên nhân ngoài mặt mà Anh Cửu nói ra, chắc còn có nguyên nhân cấp độ sâu hơn.
Hắn không phải người khi ăn trái cây này, không thể là để thí nghiệm.
Hắn vừa nghĩ đến đây, sắc mặt biến thành vi diệu, có lẽ thực sự là để thí nghiệm, bởi vì hắn không giống với người thường, Minh Tức Nghịch Luân Thể, Long Thần Huyết, Vô Mệnh Chi Nhân, Hỗn Độn Cựu Ma...
Trái cây này đặc thù như vậy, người ăn nó chắc đều chết rồi, khẳng định là vì nguyên nhân đặc thù nào đó mà dẫn tới, Anh Cửu muốn hắn ăn nó vào như vậy, có lẽ chính là nhìn trúng chỗ đặc thù của hắn, về phần sau khi hắn ăn trái cây này vào sẽ phát sinh chuyện gì, vậy thì rất khó nói...
Tóm lại đây là một trái cây rất nguy hiểm.
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh, nhưng trong lòng khó tránh khỏi trở nên lo âu, hắn muốn cứu Mộng Mộng, nhưng cũng không muốn chết, cho nên một mực thử tìm được biện pháp vẹn toàn đôi bên.
Nhưng hiện tại Anh Cửu kiên trì muốn hắn ăn trái cây này vào mới cứu Mộng Mộng, muốn thay đổi suy nghĩ của một người dẫn dắt nhìn thì như kẻ điên, không khỏi quá khó khăn, nhất là Anh Cửu còn không để ý tới những thứ như sâu xám lớn.