Chương 2313 - Tam thai (2)
Ánh mắt có chút đờ đẫn của Chu Phàm qua một hồi lâu mới trở nên linh động.
- Thuyền nói như thế nào?
Anh Cửu hỏi lại.
Chu Phàm có chút tức giận nói:
- Thuyền nói ba vật nhỏ này sẽ không thương tổn tới ta, chỉ cần chờ đến giờ, ta sinh chúng ra, vậy chuyện sẽ được giải quyết.
Hắn hoài nghi thuyền đã sớm biết sau khi hắn ăn trái cây này vào sẽ phát sinh chuyện như vậy.
- Thuyền có nói ngươi sẽ sinh ra thứ gì không?
Anh Cửu lại hỏi.
Chu Phàm lắc đầu, hắn lại thấp giọng hỏi thuyền, chỉ là lần này thuyền không đáp lại nữa, đây chẳng phải là nói thuyền cũng không biết, hay là không thể nói?
Hắn lại hỏi chuyện mấu chốt hơn, như ba thứ này lúc nào thì sinh ra, nhưng căn bản không có được hồi đáp.
Thuyền giống như biến mất vậy.
- Xem ra nó không muốn nói với ngươi rồi.
Anh Cửu chậm rãi nói.
Chu Phàm trầm mặc không nói gì, lúc này tâm tình hắn có chút phức tạp, nhưng rất nhanh hắn liền điều chỉnh lại tâm tình, bất kể là như thế nào, sau khi hắn ăn trái cây đó, ít nhất cũng không chết, chỉ cần chờ sau khi ba thứ không biết lai lịch trong bụng sinh ra, vậy vấn đề sẽ được giải quyết.
- Ngươi tin lời thuyền nói như vậy à?
Anh Cửu cười âm hiểm:
- Ngươi có nghĩ tới, nếu nó là đang lừa ngươi, đang lợi dụng ngươi, nói không chừng ngươi sắp chết đó.
Đối với lời này Chu Phàm hơi nhướng mày, hắn không để ở trong lòng, bởi vì nếu thuyền muốn giết hắn thì rất dễ, không cần phải dùng thủ đoạn phức tạp như vậy, nếu là như vậy, không khỏi quá xem nhẹ thuyền rồi.
- Trái cây là ngươi bức ta ăn, không phải thuyền.
Chu Phàm lại vạch trần:
- Nếu ta thật sự chết, ngươi mới là kẻ đầu sỏ.
- Nhưng hiện tại ta không chết, không phải ngươi có thứ gì đó quên đưa cho ta chứ?
Chu Phàm là nói phù chủng Vương Chi Ngụy Tưởng.
- Lần này đúng là thiệt to. Anh Cửu nói thì nói như vậy, nhưng biểu hiện của nàng rất bình tĩnh, nàng vươn tay ra tóm tới một dòng sương mù, sương mù huyễn hóa ra một hộp sắt đen.
Ngoài mặt hộp khắc phù văn cấm chế màu lam.
Anh Cửu chỉ liếc một cái, nàng buông tay, hộp sắt đen bồng bềnh bay về phía Chu Phàm.
Chu Phàm tiếp lấy hộp sắt đen, hắn biết trong hộp đặt Vương Chi Ngụy Tưởng, sắc mặt hơi dịu đi, bức ăn trái cây đó, tuy trong bụng tự dưng có thêm ba thứ không biết, nhưng tốt xấu gì thì vấn đề của Mộng Mộng cũng được giải quyết, hắn lại có Vương Chi Ngụy Tưởng.
Vừa nghĩ như vậy, dường như cũng không thiệt cho lắm?
Chu Phàm mở hộp sắt đen, trong hộp là một đoàn bùn nhão đen xì.
Nhưng bùn nhão này cũng không phải hoàn toàn đen xì, mang theo một tia màu đỏ mờ mờ.
Chu Phàm nhìn đống bùn nhão này, hắn cảm thấy tâm thần của mình giống như bị hút vào vậy, vội vàng đóng hộp sắt đen lại, loại cảm giác này mới biến mất.
- Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, ở thế giới bên ngoài, nếu ngươi dám nhìn chằm chằm Vương Chi Ngụy Tưởng như vậy, ngươi có thể sẽ nhân hồn sụp đổ mà chết.
Anh Cửu vừa chậm rãi nói, vừa vươn một ngón tay, đầu ngón tay nàng có một điểm quang mang màu vàng tràn ra.
Quang mang màu vàng này bay về phía Chu Phàm, rất nhanh thuận theo mi tâm của Chu Phàm chui vào.
Quang mang màu vàng này là phương pháp dung hợp Vương Chi Ngụy Tưởng, đây vốn chính là chuyện Chu Phàm và Anh Cửu đã ước định trước đó, hắn không thể bỏ qua việc này, cho nên Anh Cửu mới đưa sảng khoái như vậy.
Phương pháp dung hợp của mỗi một phù chủng là không quá giống nhau, Chu Phàm nhìn kỹ một lượt phương pháp dung nạp Anh Cửu đưa, mới thở phào, phương pháp dung nạp này cũng không khó, có điều phương pháp dung nạp phù chủng vốn không thể quá khó, Phù Chủng Cảnh khó là ở nhục thân có thể dung nạp phù chủng hay không.
Chu Phàm ngẩng đầu nghĩ một chút rồi nói:
- Hiện tại ta gầy như vậy, khi ta tỉnh lại, cũng sẽ thành như vậy, đúng không?
Anh Cửu gật đầu, đối với loại vấn đề nhỏ này, nàng miễn cưỡng nói:
- Cái này cũng không phải vấn đề lớn, chờ lát nữa tìm chút dược tài đại bổ, ăn vào bồi bổ một chút, khí huyết của thân thể rất nhanh có thể khôi phục lại, nói đi cũng phải nói lại, ngươi mang thai, quả thật cần bồi bổ một chút, bất kể là như thế nào cũng không thể để đứa bé trong bụng phải thiệt thòi.
Nói đến đây, Anh Cửu lại phát ra tiếng cười điên cuồng, nàng cảm thấy việc này thực sự rất buồn cười.
Chu Phàm hừ một tiếng, chỉ cần xác nhận không sao là tốt rồi.
Buổi sáng tỉnh lại, Chu Phàm còn chưa mở mắt, đã nghe thấy thanh âm nghẹn ngào của Tiểu Quyển truyền đến:
- Chủ nhân như vậy, khẳng định là không cứu được, lát nữa chúng ta chia đồ của chủ nhân, sau này đường ai nấy đi.
- Các ngươi nên đánh thức ta trước mới đúng, cho dù ta không có biện pháp lay tỉnh chủ nhân, cũng có thể nghe được di ngôn chủ nhân lưu lại cho chúng ta, hiện tại thì hay rồi, chủ nhân ngay cả lời nói cuối cùng cũng không lưu lại cho chúng ta.
Tiểu Quyển vừa khóc vừa oán trách.
- ...