Chương 2330 - Liên hoàn trọng quyền (2)
Tiền Phi Phi thở dài một tiếng nói:
- Nhưng chúng ta đã không còn Vân Lôi Khoáng Sơn, sang năm sẽ thế nào? Năm sau sẽ ra sao?
- Đúng vậy, cho dù chúng ta có thực lực cướp về, cũng không thể đi cướp được đây chính là Hàn Bắc Đạo Chủ Phủ đã phán cho Động Tuyết Châu.
Đỗ Nê nói, hắn đối với chuyện này cũng cảm thấy rất khó giải quyết.
Áo công công Dự thính bĩu môi nói:
- Chuyện này có đáng gì? Ngoài sáng không được, vậy chúng ta chơi hắn trong bóng tối, đến Vân Lôi Khoáng Sơn quấy rối đi, khiến bọn họ không đào được quặng, chúng ta không chiếm được, bọn họ cũng đừng hòng kiếm được lợi ích.
- Làm như vậy có ích gì? Chúng ta vẫn thiệt.
Hùng Phi Tú hừ một tiếng nói.
- Cũng không thể nói là không hữu dụng.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ suy tư, mở miệng nói.
Hai mắt Áo công công lập tức sáng rực, mặt mày tươi cười nói:
- Đúng vậy, ngươi cũng nghĩ như vậy, trước tiên nghĩ cách khiến mỏ đó dừng lại đã rồi tính.
- Đại nhân, làm như vậy không cẩn thận sẽ bị người ta gièm pha.
Đỗ Nê vội vàng nhắc nhở.
- Cái này thì sợ, đến lúc đó chúng ta liều chết không nhận không phải là xong à.
Áo công công lộ ra vẻ mặt không bận tâm nói:
- Nếu không trả thù lại, người khác còn tưởng rằng ngươi yếu đuối dễ bắt nạt.
- Áo công công nói rất có lý.
Chu Phàm hiếm có tán thành lời nói của Áo công công, hắn cười nói:
- Nếu không làm gì, đối phương khẳng định sẽ cho rằng chúng ta dễ bắt nạt, nói không chừng sau đó lại muốn cướp đi thứ khác của Hắc Thủy Đô Hộ Phủ chúng ta.
- Ngươi nghĩ ra biện pháp rồi à?
Dạ Lai Thiên Hương thấy Chu Phàm cười vui vẻ như vậy, không nhịn được hỏi.
- Kỳ thật biện pháp rất đơn giản.
Chu Phàm nói:
- Nhưng biện pháp của ta thì còn cấp tiến hơn của Áo công công rất nhiều.
Sau nghị, Chu Phàm lặng lẽ rời khỏi Đại Đô Hộ Phủ, nhưng Chu Phàm vừa đi không lâu, Lôi Thiên Dương rất lâu không xuất hiện ở Đại Đô Hộ Phủ này nghênh ngang tiến vào Đại Đô Hộ Phủ.
Dẫu sao Lôi Thiên Dương cũng là được Hàn Bắc Đạo Chủ Phủ phái tới giám sát sự vụ của Đại Đô Hộ Phủ, hắn vào Đại Đô Hộ Phủ là danh chính ngôn thuận.
- Chu Phàm đâu rồi?
Lôi Thiên Dương chặn làm việc đang làm việc lại, hỏi.
- Đại nhân làm gì, sao thuộc hạ như ta có thể biết được?
Đỗ Nê không mặn không nhạt đáp lại một câu, bước đi làm việc.
Lôi Thiên Dương lại hỏi vài người, nhưng cũng không ai có thể nói với hắn, sắc mặt hắn hơi trầm xuống rời khỏi Đại Đô Hộ Phủ, chờ ra khỏi cửa Đại Đô Hộ Phủ, hắn mới mặt lộ nụ cười, bởi vì hắn đã biết chuyện hắn muốn biết, xem ra chắc là Chu Phàm tự mình đi rồi.
Cho dù không phải Chu Phàm đi cũng không sao, bên bọn họ đã làm tốt chuẩn bị vẹn toàn, Chu Phàm không chống đỡ được bao lâu nữa.
...
Chu Phàm tiêu tốn thời gian, chạy tới Vân Lôi Khoáng Sơn, sau đó hắn trực tiếp trợn tròn mắt.
Trong dự đoán của hắn, nơi này có lẽ sẽ có rất nhiều người đang lấy quặng, càng có khả năng sẽ có cạm bẫy đang chờ hắn ngã xuống...
Chỉ là chuyện nằm ngoài dự liệu của hắn, khi hắn rụt rè tới gần Vân Lôi Khoáng Sơn mới phát hiện Vân Lôi Khoáng Sơn căn bản không khai thác, cũng không có cạm bẫy đang chờ hắn.
Vân Lôi Khoáng Sơn chỉ có một tiểu đội võ giả mười lăm người phòng thủ cửa vào, bên trong thì trống không.
Theo lý mà nói, Động Tuyết Châu đã cướp được Vân Lôi Khoáng Sơn nhiều ngày như vậy, dưới tình huống công cụ gì cũng có, đã sớm nên bắt đầu lấy quặng mới đúng, dẫu sao trì hoãn một ngày, sẽ tổn thất rất nhiều tiền.
Kết quả bên Động Tuyết Châu lại không làm gì.
Tiểu đội võ giả đó đương nhiên không thể phát hiện ra Chu Phàm, hắn cũng không kinh động tới bọn họ, hắn ra khỏi Vân Lôi Khoáng Sơn, trong lòng có chút kinh ngạc, có điều rất nhanh hắn liền đoán được nguyên nhân Động Tuyết Châu làm như vậy.
Bên Động Tuyết Châu khẳng định là có được nhắc nhở, biết hắn sẽ không chịu để yên, cho nên dứt khoát không lấy quặng.
Về phần vì sao không có cạm bẫy chờ hắn ở đây...
Hoa Phi Hoa vừa nắm giữ Hàn Bắc Đạo Chủ Phủ, muốn phái ra cao thủ vượt quá Đan Kiếp Cảnh đến lén lút đối phó hắn, vậy càng không thể.
Xem ra tử địch Chu gia chưa phái cao thủ để đối phó hắn, nếu không nơi này chắc sẽ thiết lập cạm bẫy.
Động Tuyết Châu không lấy quặng, các loại kế hoạch quấy rối mà Chu Phàm đã chuẩn bị đều thai chết trong bụng, hắn có chút phiền não gãi gãi đầu.
Cho dù hắn đuổi tiểu đội võ giả ở Vân Lôi Khoáng Sơn đó đi cũng vô dụng, Hắc Thủy Đô Hộ Phủ cũng không thể cứ vậy bắt đầu lấy quặng, Hàn Bắc Đạo Chủ Phủ đang ở phía sau nhìn chằm chằm.
Chẳng lẽ cứ vậy để Vân Lôi Khoáng Sơn hoang phế à?
Ngay khi Chu Phàm đang do dự không biết nên làm thế nào cho phải, hắn nhận được tin tức Đại Đô Hộ Phủ gửi cho hắn, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống.