Chương 2329 - Liên hoàn trọng quyền
Vẻ mặt Tiền Phi Phi đau khổ nói:
- Bọn họ đã quay về Vân Lôi Thôn gần nhất ở lại, chỉ là Vân Lôi Thôn không thể dung nạp được nhiều thợ mỏ như vậy trong thời gian dài.
- Cái này thì có gì khó, bảo người của chúng ta vận chuyển lương thực đến, phải trấn an tốt những thợ mỏ này.
Đỗ Nê chau mày nói:
- Khó giải quyết là Vân Lôi Khoáng Sơn bị cướp đi.
Trong phòng là một trận im lặng, không lâu sau, tin tức truyền đến, nói Động Tuyết Châu giáp giới với Hắc Thủy Đô Hộ Phủ chiếm Vân Lôi Khoáng Sơn, đồng thời đuổi tất cả thợ mỏ của Hắc Thủy ra khỏi Vân Lôi Khoáng Trường.
Hắc Thủy Đô Hộ Phủ vật chất thiếu thốn, nhưng cũng không phải không có bất kỳ nghề nghiệp gì, trong đó Vân Lôi Khoáng Sơn chính là một hạng thu nhập quan trọng nhất.
Vân Lôi Khoáng Thạch mà hàng năm Vân Lôi Khoáng Sơn sản xuất ra chiếm bốn thành thu nhập của Hắc Thủy Đô Hộ Phủ.
Nếu không có bốn thành thu nhập này, tình cảnh của Hắc Thủy Đô Hộ Phủ sẽ gian nan cỡ nào thì không cần nghĩ cũng biết.
Sau khi xác nhận không có ai bị thương, Hùng Phi Tú khó hiểu hỏi:
- Vì sao Động Tuyết Châu dám cướp Vân Lôi Khoáng Sơn của chúng ta?
- Bởi vì Vân Lôi Khoáng Sơn ở biên giới của Hắc Thủy Đô Hộ Phủ và Động Tuyết Châu, quyền sở hữu của mỏ này vốn luôn có tranh luận.
Tiền Phi Phi giải thích:
- Trước kia, Động Tuyết Châu và Hắc Thủy Đô Hộ Phủ vì Vân Lôi Khoáng Sơn mà từng có rất nhiều xung đột, mấy năm này mới bình ổn.
- Tranh luận này một mực không được giải quyết à?
Ôn Hiểu hỏi:
- Nếu là như vậy, Tiền tham mưu, ngươi nên nói cho chúng ta biết sớm mới đúng.
- Ôn đại nhân, nếu không được giải quyết, ta đương nhiên đã sớm nhắc nhở các ngươi.
Tiền Phi Phi cười khổ nói:
- Nhưng tranh luận này ở trong nhiệm kỳ của Đại Đô Hộ trước đã được giải quyết, bên Hàn Bắc Đạo Chủ Phủ sớm đã có quy định rõ ràng, Vân Lôi Khoáng Sơn này thuộc về Hắc Thủy Đô Hộ Phủ chúng ta.
- Nếu không mấy năm nay bên kia sẽ không im lặng như vậy, ta cũng không hiểu, vì sao bên Động Tuyết Châu đột nhiên chiếm Vân Lôi Khoáng Sơn?
Tiền Phi Phi không rõ vì sao Động Tuyết Châu lại muốn chiếm Vân Lôi Khoáng Sơn đã sớm thuộc quyền sở hữu của Hắc Thủy Đô Hộ Phủ.
Chu Phàm lại nhíu mày, trong lòng hắn có một số suy đoán.
Đúng lúc này, phòng nghị sự phòng nghị sự có người gõ cửa.
- Vào đi.
Chu Phàm mở miệng nói.
Cửa được đẩy ra, là một tham mưu trong phủ, hắn chắp tay nói:
- Đại nhân, Hàn Bắc Đạo Chủ Phủ truyền văn kiện khẩn cấp tới.
Tham mưu này vừa nói xong, đưa tín phù trong tay cho Chu Phàm.
Chu Phàm tiếp nhận tín phù, mở ra xem một lượt, mặt không biểu tình đưa cho người khác trong phòng nghị sự xem.
Đợi sau khi tất cả mọi người đã xem qua tín phù, bầu không khí trong phòng biến thành trầm ngưng.
Nội dung tín phù rất đơn giản, Hàn Bắc Đạo Chủ Phủ nói quyết nghị năm đó tồn tại vấn đề, trải qua thương nghị, hiện tại đổi thành cắt Vân Lôi Khoáng Sơn cho Động Tuyết Châu.
- Cái này có phù hợp với quy tắc của Nghi Loan Ti không?
Chu Phàm nhìn Tiền Phi Phi hỏi.
Tiền Phi Phi vẻ mặt đau khổ nói:
- Nếu Vân Lôi Khoáng Sơn không có tranh luận, Hàn Bắc Đạo Chủ Phủ làm như vậy thì không hợp với quy củ, nhưng Vân Lôi Khoáng Sơn lúc trước là có tranh luận, Hàn Bắc Đạo Chủ Phủ bất kể phán thế nào cũng không có vấn đề gì.
- Nói cách khác việc này cho dù chúng ta cãi lên đến bên Nghi Loan Ti Tổng Phủ, cũng không thắng được đúng không?
Đỗ Nê hỏi.
Chu Phàm có thư viện làm chỗ dựa, nếu Hàn Bắc Đạo Chủ Phủ xử sự bất công, bọn họ có thể khiếu nại lên Tổng Phủ.
- Ta đoán là khó.
Trên mặt Tiền Phi Phi lộ ra vẻ lo lắng nói:
- Hơn nữa có thể sẽ kéo dài rất lâu, đại nhân, rất nhanh sắp bắt đầu mùa đông rồi, nếu thiếu bốn thành thu nhập, mùa đông này rất khổ.
Đông lạnh của Hàn Bắc Đạo không chỉ lạnh hơn hiện tại, còn có băng phong bạo đáng sợ.
Mùa đông Hàng năm, đều sẽ có một trận băng phong bạo thổi quét Hàn Bắc Đạo, mà Hắc Thủy Đô Hộ Phủ ở vị trí ngoài cùng phía bắc lại là nơi băng phong bạo nổi lên liên tục.
Băng phong bạo tới chính là thiên tai, sau thiên tai, Hắc Thủy Đô Hộ Phủ đều phải tiến hành cứu tế, đó chính là cần một lượng lớn tài lực để chống đỡ.
- Tiền tham mưu không cần quá lo lắng việc này, tiền trong kho bạc khẳng định đủ chống đỡ qua mùa đông này.
Chu Phàm lên tiếng trấn an.
Kho bạc vốn bị đại đạo Tuyết Liên Thành cướp sạch một lần, nhưng tiền thiếu đã được Lôi Thiên Dương bổ sung lại, sau đó Chu Phàm lại giết đại đạo Tuyết Liên Thành, đối với bên ngoài kỳ thật là nhằm vào Lôi Thiên Dương, Chu Phàm nói tài vật của Tuyết Liên Thành không biết đã đi đâu, nhưng kỳ thật là rơi vào trong túi tiền cá nhân của hắn.
Nếu không nói như vậy, Lôi Thiên Dương sẽ có lý do lấy về một lượng lớn huyền tệ mình đưa ra.
Cho nên tiền khẳng định là đủ.
- Là ta có chút quá khẩn trương.