Chương 2333 - Trúng thuật
Trong lòng Yến Cao vô cùng ngạc nhiên, có điều Chu Phàm chậm chạp không xuất thủ, hắn vẫn lựa chọn chậm rãi dời bước tới bên kia cửa, hắn rụt rè đi tới, con ngươi không ngừng chuyển động, chân nguyên lại vận sức chờ phát động, chuẩn bị ứng đối với tập kích có thể ập tới.
Chỉ là hắn đi tới cạnh cửa, vẫn không có chuyện gì phát sinh, các loại ám tập đều phát sinh.
Điều này càng khiến hắn cảm thấy bất an, hắn có chút không dám mở cửa, hắn dỏng tai lắng nghe, bên kia cửa rất yên tĩnh, một chút thanh âm cũng không có.
- Ngươi đang sợ à?
Chu Phàm cười khẽ hỏi:
- Ngươi yên tâm, kỳ thật ta không muốn giết ngươi, ít nhất hiện tại sẽ không giết ngươi, nếu không ta đã sớm động thủ rồi, nếu ngươi không muốn ra ngoài, vậy chúng ta có thể bàn chuyện tiếp.
- Nhưng ta không muốn bàn.
Thân thể Yến Cao nhấp nhoáng, lui về phía sau mấy bước, hắn đánh tới một quyền, quyền phong hình hỏa diễm đánh lên cửa gỗ, rầm một tiếng, cửa gỗ vỡ vụn.
Ánh sáng trắng từ cửa gỗ vỡ chiếu vào, hắn chăm chú nhìn tới, không nhìn thấy cảnh trí của viện lạc như trong dự đoán, hắn nhìn thấy là bầu trời xanh thẳm.
Hắn hơi biến sắc, bước nhanh về phía trước, phát hiện bên ngoài trống không, căn phòng của hắn giống như bồng bềnh trên trời cao vạn trượng, chỉ có thể nhìn thấy đại địa mơ hồ.
- Điều đó là không thể...
Mặt Yến Cao lộ vẻ ngạc nhiên, rất nhanh hắn liền bừng tỉnh, quát lạnh:
- Đây là thuật pháp ảo tượng, ngươi thi triển thuật pháp ảo tượng với ta.
- Thế á?
Chu Phàm cười hỏi lại.
Yến Cao không nói gì, hai tay hắn cấp tốc kết ấn thi triển thuật pháp loại bỏ ảo thuật, răng còn cắn vào lưỡi một chút, ý đồ thử khiến mình đau mà tỉnh lại, chỉ là cảnh sắc ngoài cửa vẫn còn, ảo thuật không bị phá.
Hắn dừng kết ấn, song quyền oanh kích chung quanh, quyền phong đánh cho căn phòng nát tươm,
- Ra đây, ra đây cho ta.
Nhưng hắn vẫn không tìm được Chu Phàm.
Căn phòng ngược lại lung lay sắp đổ, nghiêng về một bên, hắn vội vàng vươn tay ra tóm lấy cột phòng, tránh cho mình ngã xuống, hắn thân ở trong trời cao, cuồng phong thổi vù vù, điều này khiến trên mặt hắn lộ ra vẻ sợ hãi, ảo tượng chân thực quá.
Hoặc là đây không phải ảo tượng, trong lòng hắn biến thành hồ đồ.
- Yến đại nhân, đừng có làm bừa, nếu không ngươi sẽ ngã xuống, ngươi cảm thấy ngươi là ngã xuống liệu có chết hay không? Có lẽ ngươi nguyện ý thử, như vậy nói không chừng sẽ tỉnh lại.
Thanh âm của Chu Phàm vang lên bên tai hắn.
Yến Cao quả thật muốn buông tay thử một chút, nhưng Chu Phàm nói như vậy, hắn lại không dám tùy ý thử.
- Hiện tại Yến đại nhân đã hiểu chưa? Nếu ta muốn, có thể giết ngươi rất dễ dàng.
Chu Phàm lại nói.
- Ngươi muốn thế nào?
Da mặt Yến Cao run lên, hắn bất tri bất giác lâm vào trong ảo tượng của đối phương, đối phương muốn giết hắn, quả thật là một chuyện rất dễ dàng.
- Kỳ thật Yến đại nhân có một câu nói rất đúng, ta và Yến đại nhân lúc trước không cừu không oán, nếu không phải Yến đại nhân nhúng tay vào việc này, ta cũng sẽ không cố ý tới tìm ngươi.
Chu Phàm nói:
- Cho nên Yến đại nhân chắc biết nên làm thế nào.
Yến Cao trầm mặc không trả lời.
- Xem ra Yến đại nhân không muốn hiểu rồi.
Chu Phàm thở dài một tiếng nói.
Căn phòng nát bươm bắt đầu tan rã, vụn gỗ rơi xuống, cột phòng Yến Cao đang tóm xuất hiện vết rạn dày đặc, cột gỗ không chống đỡ được bao lâu nữa sẽ triệt để rụng ra, trên mặt hắn lộ ra vẻ sợ hãi, hắn biết sự kiên nhẫn của Chu Phàm sợ rằng đã đến cuối rồi.
- Được rồi, ta sẽ nghĩ cách trả lại Vân Lôi Khoáng Sơn cho Hắc Thủy Đô Hộ Phủ.
Yến Cao hét to.
Hắn vừa nói xong, cột gỗ đột nhiên đứt thành hai đoạn.
Hắn từ trên trời cao rơi xuống, mắt hắn co rút lại, phát ra tiếng hét sợ hãi, thời khắc này hắn cảm thấy hắn yếu ớt giống như sắp chết vậy.
Trước mắt hắn tối sầm, hắn phát hiện mình vẫn đang ngồi trong căn phòng quen thuộc, tay cầm chén trà, nước trà trong chén sớm đã lạnh.
Tay hắn hơi run, suýt nữa thì rải nước trà trong chén ra, hắn cố gắng trấn định nhìn chung quanh một vòng, không nhìn thấy bất kỳ ai tồn tại.
Hắn buông chén trà, đi đến mở cửa, nhìn thấy viện lạc quen thuộc, bên ngoài viện lạc lờ mờ truyền đến tiếng nói chuyện của tiểu lại hoặc võ giả trong phủ.
Hắn không quá yên tâm ra khỏi viện lạc, ngoài viện lạc vừa hay có hai tiểu lại đi ngang qua, hai tiểu lại đó khom mình hành lễ.
Yến Cao miễn cưỡng cười cười, coi như đáp lại, hắn xoay người trở về trong phòng mình, lau mồ hôi trên trán.
Hắn không ngờ bất tri bất giác trúng thuật pháp ảo tượng của Chu Phàm.
Với cảnh giới tu vi của hắn, cũng không thể phát hiện, thuật pháp quỷ dị cường đại quá.
Hắn lại nghiêm túc kiểm tra phòng một chút, sau khi cảm thấy Chu Phàm chắc là rời khỏi rồi, sắc mặt của hắn âm tình bất định đứng lên đi lại trong phòng, trong vừa rồi vừa rồi, hắn đã đáp ứng Chu Phàm trả lại Vân Lôi Khoáng Sơn cho Hắc Thủy Đô Hộ Phủ.