Chương 2340 - Người bị thương luôn là ta (2)
Triều nghị Hôm nay ba người bọn họ lại thua rồi, một bộ phận nguyên nhân là chỗ Đông Môn Xuy Địch muốn đứng ra ngoài chuyện, không chịu tỏ thái độ, hiện tại hai phái tranh chấp không dứt, Diệp Cao Sơn muốn tên mập này phải tỏ thái độ.
Đông Môn Xuy Địch nhìn tình thế trên triều đường, hắn biết mình không tỏ thái độ là không được, hắn cười gượng một tiếng nói:
- Ta cảm thấy Hoa đại nhân và Chu đại nhân đều suy nghĩ cho bách tính Đại Ngụy, việc này không có ai đúng ai sai, chỉ là phương pháp làm việc khác nhau mà thôi.
- Có điều Hắc Thủy Đô Hộ Phủ đã không giao nộp được nhiều thuế như vậy, thế thì không cần trưng nữa, để tránh lại xảy ra đại sự, hay là cứ trưng thuế giống như năm ngoái là được, còn nữa chính là Hắc Thủy Đô Hộ Phủ không cho trưng thuế, vậy nếu thật sự xuất hiện tình hình tai nạn do băng phong bạo, Hắc Thủy Đô Hộ Phủ cũng chỉ có thể tự lực cánh sinh.
- Đây là một chút ý kiến nho nhỏ của ta, nếu chư vị đại nhân cảm thấy không đúng, vậy coi như chưa nghe là được.
Trần Chửng cười đáp:
- Đông Môn đại nhân nói rất hay, ta tán thành.
Tam Tướng không ngờ Đông Môn Xuy Địch này lại vẫn muốn ba phải, trong lòng bọn họ giận dữ, nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp nào, dẫu sao đối phương cũng là Đại Ti Thủ, nói chuyện vẫn có lực lượng.
Ba người bọn họ thầm thở dài một tiếng, lần triều nghị này xem như là thua rồi.
Triều nghị kết thúc không bao lâu, Kính Cung phát ra một đạo khẩu dụ của Thiên Tử, khẩu dụ là khiển trách Hoa Phi Hoa một phen.
Khi Hoa Phi Hoa nhận được khẩu dụ răn dạy này, mặt hắn triệt để tối sầm, hắn ngàn nghĩ vạn nghĩ, lại không ngờ sẽ là kết quả như vậy.
Cho dù chỉ là răn dạy, không có thương tổn trên thực chất đối với hắn, nhưng việc này đối với hắn mà nói vẫn rất khó chịu.
Hắn bởi vì sự kiện Thái Văn Hãn mà bị điều nhiệm đến Hàn Bắc Đạo chưa được bao lâu, lần này lại chịu răn dạy, ấn tượng của hắn ở chỗ Thánh Thượng nói không chừng đã rơi vào đáy cốc.
Nếu mất đi thánh sủng, vậy người đứng đầu một đạo này như hắn còn có thể làm bao lâu?
Nói không chừng thêm một lần nữa, Đạo Chủ hắn sẽ bị mất chức!
Mà hai lần này đều có liên quan rất lớn tới Chu Phàm, nếu không vì Chu Phàm, không vì thư viện thì việc gì đến nỗi?
Sắc mặt Hoa Phi Hoa như phủ lên một tầng hàn sương, hắn nhìn người quỳ bên dưới, lạnh lùng nói:
- Chủ nhân nhà ngươi chính là hồi báo ta như vậy à? Bọn họ một chút việc cũng không sao, người bị thương luôn là ta, đúng là tính kế tốt.
- Đại nhân bớt giận.
Nam tử trung niên đang quỳ run run, vẫn cố dẫn theo thanh âm ổn định nói:
- Chuyện lần này quả thật là chúng ta thất sách...
- Đừng nói nữa.
Hoa Phi Hoa trầm giọng nói:
- Ta sẽ không chủ động đối phó Chu Phàm nữa, có bản lĩnh thì các ngươi tự đi mà nghĩ biện pháp, nếu chuyện lại ầm ĩ tới chỗ Thánh Thượng, ta cũng không gánh được hậu quả đâu.
Nam tử trung niên trầm mặc, không dám nhiều lời nữa, nếu không phải hắn có tác dụng ở giữa truyền lời, chỉ sợ là đã chết rồi, bên chủ nhân gặp phải nan đề rất lớn, chậm chạp không phái người tới nữa.
Nhưng đó cũng không phải chuyện kỳ quái gì, bởi vì người bọn họ phái tới đều bặt tăm bặt tích, trong đây thậm chí có tu sĩ Đan Kiếp Cảnh thân mang đại sát khí, tu sĩ như vậy giết Kim Đan Cảnh là không có vấn đề, nhưng Chu Phàm này lại vẫn sống sờ sờ, mà người của bọn họ thì lại có đi mà không có về.
Kim Đan cũng chưa chắc có thể có tác dụng, trong nhà còn có thể phái ai tới?
Nhất là người được phái tới không thể lộ ra ngoài sáng, nếu không...
Hắn càng nghĩ càng sợ, Chu Phàm này trong bất tri bất giác đã trưởng thành tới mức mà trong nhà không thể đối phó rồi sao?
Không phải, trong nhà cao thủ nhiều như mây, không thể ngay cả một Chu Phàm cũng không thu thập được, chỉ cần có thời gian, bố trí thật cẩn thận.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng hắn biến thành bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy lờ mờ bất an.
…
Vừa vào đông, Lôi Thiên Dương đã cảm thấy rất lạnh.
Hắn thân là tu sĩ Kim Thân Cảnh, cho dù mặc một bộ quần áo đơn bạc, đi trong băng thiên tuyết địa, cũng sẽ không cảm thấy lạnh mới đúng.
Hắn đây không phải là người lạnh, mà là tâm lạnh.
Vốn bên Đạo Chủ Phủ đã chuẩn bị một loạt thủ đoạn, chuẩn bị triệt để kéo đổ Chu Phàm.
Chỉ là không ngờ những thủ đoạn này mới dùng được hai, đã bị thằng ôn Chu Phàm này đánh ngược.
Vân Lôi Khoáng Sơn thất bại, cường hành trưng thuế cũng thất bại, thậm chí làm hại Đạo Chủ bị Thiên Tử răn dạy một phen.
Bất kể là thủ đoạn trong ối hay ngoài sáng đều vô dụng, Chu Phàm này đúng là quá khó đối phó, ngay cả Đạo Chủ cũng không có biện pháp, hắn còn có thể làm gì nữa?
Hắn thậm chí đang nghĩ có nên mở miệng xin Đạo Chủ điều hắn đi không, hắn thật sự không muốn ở lại Hắc Thủy Thành nữa.