Chương 2353 - Ngươi sẽ yêu chúng
Sinh ra ý thức của bản thân… Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, từ sau khi hắn nuốt vào trái cây đó, trong bụng có thêm ba quả cầu nhỏ, hắn một mực thấp tha thấp thỏm, sợ phát sinh một số biến hóa không tưởng tượng được, không ngờ hiện tại biến hóa cuối cùng cũng tới rồi.
- Chúng sẽ chậm rãi đoạt lấy quyền khống chế thân thể ta à?
Chu Phàm trầm giọng hỏi, nếu là như vậy, hắn sẽ triệt để thành khôi lỗi.
Anh Cửu nghiêm túc nghĩ một chút rồi nói:
- Tuy ta muốn hù dọa ngươi, nhưng ngươi khẳng định sẽ hoài nghi, còn không bằng nói thật, vậy thì không, đừng nói chúng vừa sinh ra ý thức, cho dù ý thức của chúng trở nên mạnh hơn, nhưng đây chung quy vẫn là thân thể của ngươi, chúng cùng lắm chỉ là làm loạn một chút, nói muốn đoạt lấy quyền khống chế thân thể, đây căn bản là chuyện không thể.
Chu Phàm đang phân biệt thật giả trong lời nói của Anh Cửu, hắn không thể bỏ đi ba quả cầu nhỏ cổ quái trong bụng, Anh Cửu cũng không sợ hắn giết ba quả cầu nhỏ cổ quái đó, vậy không cần thiết phải lừa hắn, hơn nữa với những hành động của Anh Cửu trước kia, lời này chắc không giả.
- Cho dù quấy rối, đối với ta mà nói cũng là chuyện phiền, nếu khi đang chiến đấu, chúng bọn họ ta một cái, vậy ta sẽ xui xẻo.
Chu Phàm nhíu mày nói:
- Có biện pháp nào không cho chúng quấy rối nữa không?
- Cái này thì không có biện pháp, hiện tại ta ngay cả chúng là cái gì cũng không rõ, muốn giúp ngươi cũng không được.
Anh Cửu thở dài một tiếng nói.
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh, hắn không quá tin lời này của Anh Cửu, với sự hiểu biết của hắn đối với Anh Cửu, cho dù Anh Cửu có biện pháp cũng sẽ không giúp hắn, mà là vui sướng khi người khác gặp họa xem náo nhiệt.
- Kỳ thật ngươi cũng đừng quá lo lắng, chúng sẽ biết nặng nhẹ, dẫu sao nếu ngươi chết, chúng cũng bởi vì mất đi cơ thể mẹ mà không sống được, cho nên nếu vào lúc nguy hiểm, chúng cũng không dám làm bừa.
Anh Cửu lại an ủi.
Tối nay Anh Cửu hoàn toàn khác với trước kia, quả thực giống như biến thành một người khác.
Chu Phàm sầm mặt nói:
- Chúng chỉ vừa sinh ra ý thức, sao biết phân nặng nhẹ, sao biết lúc nào là lúc nguy hiểm?
Theo
Anh Cửu bật cười, nàng dùng thanh âm châm biếm chói tai nói:
- Ngươi không thể dùng cách của ngươi để cân nhắc ba tiểu gia hỏa này, một số sinh linh hoặc quái quyệt, vào thời khắc sinh ra đã chính là sinh nhi tri chi (sinh ra đã hiểu chuyện), bất kể trí lực hay là nhận thức đối với thế giới, đều không khác gì người trưởng thành.
- Đại nữ nhi Thực Phù của ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Sắc mặt Chu Phàm trở nên vi diệu, Thực Phù năm nay chưa tới hai tuổi, nhưng bởi vì trạng thái đặc thù... Quả thật không thể dùng tư duy của người bình thường để cân nhắc một số sinh linh hoặc quái quyệt đặc thù.
- Hiện tại ngươi đã hiểu chưa?
Anh Cửu hừ một tiếng nói:
- Nếu ngươi coi chúng như trẻ con nhân loại bình thường, vẫn ngươi sẽ rất khổ.
- Theo ta biết, có một số sinh linh khi còn ở trong bụng mẹ, đã có thể hấp thu tri thức chậm rãi tiêu hóa, từ đó ở thời khắc sinh ra đã biết hết.
- Càng đừng nói ba đứa chúng vốn đã rất đặc thù...
Chu Phàm nhíu mày nói:
- Kỳ thật ta một mực lo lắng một chuyện, ngươi nói ba đứa chúng liệu có phải là lão quái vật nào đó chuyển sinh không? Kỳ thật ý thức của chúng giác tỉnh, chỉ là khôi phục ký ức?
Nếu là ý thức mới sinh, không có kiếp trước, vậy hắn cũng không quá sợ, nhưng hắn chỉ sợ chuyện chuyển thế luân hồi.
- Cái này khó nói lắm...
Anh Cửu cười quỷ dị:
- Ngươi ăn trái cây đó, ta cũng không biết lai lịch của nó, cho nên phát sinh chuyện gì cũng có khả năng, cho dù thuyền bảo ngươi không chết, nhưng ngươi cho rằng ngươi không phải trả giá gì sao?
- Cho dù ngươi một khắc sau đột nhiên bị ba đứa chúng giết chết, ta cũng không thấy bất ngờ.
Tâm tình của Chu Phàm có chút trầm trọng, bởi vì Anh Cửu nói rất có lý, hắn ăn vào trái cây cổ quái như vậy, thuyền nói hắn sẽ không chết, nhưng tương lai phát sinh chuyện gì, vậy thì khó nói, có điều thuyền nói chúng sẽ không thương tổn tới hắn, hắn không cần quá lo lắng...
Vả lại có lo lắng cũng vô dụng, hắn cũng không làm gì được chúng.
- Hay là ta cho ngươi một thanh chủy thủ, tự ngươi thử móc chúng ra khỏi bụng.
Anh Cửu đưa một thanh chủy thủ đen xì tới, dùng thanh âm xúi giục nói.
Chu Phàm trợn mắt, đây căn bản chính là chuyện không thể, Anh Cửu chỉ là đang nói đùa với hắn, chúng đã gắn liền với tính mạng của hắn, chưa tới lúc thì cho dù có mổ bụng, cũng chỉ là phí sức mà thôi.
- Ta không rõ, vì sao chúng nhất định muốn loại bỏ ảo thuật che bụng của ta?
Lúc này Chu Phàm mới đưa tâm tư về vấn đề lúc ban đầu.
- Ai biết được là chúng nghĩ gì?
Anh Cửu lắc đầu nói:
- Vừa rồi ta thử trao đổi với chúng, nhưng chúng không đáp lại ta, điều này chứng tỏ chúng vẫn không thể truyền ra ý thức của mình.
- Ngươi trao đổi với chúng lúc nào?