Chương 2352 - Ảo thuật tự động giải trừ
Chu Phàm hừ một tiếng, hắn hài lòng vỗ vỗ nầm bụng của mình, hắn là sử dụng phù chủng Vương Chi Ngụy Tưởng, tạo ra ảo tượng che giấu, chỉ cần không chạm vào bụng hắn, sẽ không phát hiện hắn dùng ảo thuật che giấu.
Về phần chút chân nguyên tiêu hao để thôi động phù chủng, đối với hắn mà nói, chỉ là mưa bụi, căn bản không cần để ý.
Trong lòng hắn lờ mờ có chút hối hận, sao lúc trước không nghĩ ra, nếu nghĩ ra, vậy chắc nên dùng ảo thuật trực tiếp che giấu sự thực mình béo ra, nhưng hiện tại cũng không muộn, hắn có thể che giấu sự thực lại béo lên.
Khi nghĩ như vậy, hắn phát hiện ảo thuật Vương Chi Ngụy Tưởng đang che bụng đột nhiên bị giải trừ.
Điều này khiến Chu Phàm hơi ngây ra, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, lại thi triển ảo thuật, nhưng vừa thi triển xong, ảo thuật lại bị giải trừ.
Hắn không ngừng thi triển ảo thuật, nhưng ảo thuật không ngừng bị giải trừ, ở trong mắt bọn Tiểu Quyển, bụng Chu Phàm đột nhiên lồi ra, sau đó lại đột nhiên thụt lại, khiến cho chân mày Tiểu Quyển giật lên giật xuống, nhưng nàng không dám cười, sợ bị chủ nhân giận chó đánh mèo.
Chu Phàm dừng thi triển ảo thuật, sắc mặt của hắn biến thành ngưng trọng, hắn biết khẳng định là ba quả cầu nhỏ trong bụng đang gây rối.
Chúng khiến phù chủng Vương Chi Ngụy Tưởng của hắn mất hiệu lực.
Đây không phải là chuyện nhỏ, nếu hắn đang chiến đấu, thi triển Vương Chi Ngụy Tưởng đột nhiên bị cắt ngang hoặc giải trừ, đối với hắn mà nói, vậy không khỏi quá nguy hiểm.
Hắn nghĩ một chút, biến ảo thành Đao Phong Trùng tộc, sau đó thấp thỏm bất an chờ, chỉ là lần này hình thái Đao Phong Trùng tộc không bị giải trừ.
Chu Phàm lại biến ảo ra mấy loại bộ dạng, nhưng ảo thuật đều không đột nhiên bị giải trừ.
Hắn lại không nhịn được thi triển ảo thuật với bụng, rất nhanh đã bị loại bỏ.
Nói cách khác hắn không thể thi triển ảo thuật chuyên môn nhằm vào bụng mình... Chu Phàm nhíu mày, trước mắt cho thấy quả thật là như vậy, nhưng hắn vẫn không thể triệt để yên tâm.
Hắn rất không thích loại trạng thái phù chủng đột nhiên không khống chế được này.
Đợi cho tới buổi tối, Chu Phàm xuất hiện ở trên thuyền, đầu tiên là liên hệ nói chuyện mấy câu với Thực Phù, sau đó mới lại nhìn về phía Anh Cửu.
Anh Cửu vặt đầu nàng xuống, đặt trước bàn vuông, hai tay nàng mỗi tay cầm một thanh chủy thủ đen xì, đang khoa tay múa chân về phía đầu mình.
Nhìn một màn quái dị này, Chu Phàm vẫn bảo trì bình tĩnh, Anh Cửu là một kẻ điên nhất trong nhiều người dẫn dắt, bất kể làm ra hành động kỳ quái gì cũng là chuyện có khả năng, hắn đã từng thấy không ít rồi.
Về phần Anh Cửu vặt đầu mình xuống mà không chết, đối với tu sĩ cấp độ như nàng mà nói, đây không tính là chuyện kỳ quái gì.
Đầu Anh Cửu đặt trên bàn cảm ứng được Chu Phàm đang nhìn, nàng mở miệng cười hỏi:
- Có việc gì à?
Nói xong, tay trái nàng cầm chủy thủ cắt mũi mình xuống, không chảy bao nhiêu máu.
Chủy thủ ở tay phải thì chọc cái mũi vừa cắt xuống đút vào miệng, nàng há miệng, nhai mũi.
Chu Phàm cố nén cảm giác buồn nôn, nói ra chuyện ảo thuật bị giải trừ hôm nay với Anh Cửu.
Trong lúc này, Anh Cửu đã ăn nốt hai tay, nhãn cầu của mình.
- Thứ ngươi ăn vào đi đâu rồi?
Sau khi Chu Phàm nói xong chuyện của mình, không nhịn được hỏi.
- Đương nhiên là quay lại vị trí trước đó.
Mặt Anh Cửu lộ ra nụ cười quỷ dị, mũi, mắt, tai nàng quả nhiên đã mọc lại.
Chủy thủ đen xì hóa thành sương mù tiêu tán, nàng ôm lấy đầu, đặt về trên cổ, lại khôi phục bộ dạng nên có, nàng quay đầu nhìn Chu Phàm nói:
- Chuyện ngươi vừa nói cho ta có chút thú vị, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể lại kiểm tra một chút cho ngươi.
Chu Phàm do dự một lúc liền đáp ứng, ở trên thuyền, chỉ cần Anh Cửu không muốn chết, vậy không thể thương tổn tới hắn, cứ để nàng kiểm tra một chút, cũng tiện biết rốt cuộc là có chuyện gì.
Anh Cửu thấy Chu Phàm đáp ứng, nàng bấm tay búng một cái, một đạo quang mang màu bạc từ đầu ngón tay bắn ra, rơi xuống người Chu Phàm.
Quang mang màu bạc đó chạy một vòng trên người Chu Phàm, rất nhanh liền bay ra, về tới tay Anh Cửu, nàng cầm đạo quang mang đó, nhắm hai mắt lại.
Không bao lâu sau, nàng mở mắt xòe lòng bàn tay, quang mang màu bạc tiêu tán, nàng nhìn Chu Phàm rồi cười, cười cho toàn thân Chu Phàm nổi da gà, sau đó mới nói:
- Không có đại sự gì, chỉ là thai đạp thôi.
Thai đạp… Chu Phàm cố nén xung động muốn ôm mặt,
- Có thể đừng đùa như vậy nữa không?
- Ta không nói đùa.
Anh Cửu cười nói:
- Thai đạp là cách nói hình tượng, nếu ngươi không thích, vậy ta đổi cách nói khác, ba tiểu gia hỏa trong bụng ngươi, đã sinh ra ý thức của bản thân, hiện tại chúng và ngươi vốn chính là một thể, cho nên nếu một đứa trong số chúng muốn, đương nhiên có thể khống chế thân thể của ngươi, giải trừ ảo thuật mà ngươi bố trí.