- Ngươi có thế giúp ta hiện tại rời khỏi Khôi Hà Không Gian không?
Chu Phàm thăm dò, hắn một mực hoài nghi Vụ nắm giữ sự ra vào của hắn.
Vụ dùng đũa gắp một hạt cơm bỏ vào trong miệng nói:
- Bên ngoài có người gọi ngươi, hoặc là thân thể của ngươi chịu va chạm gì đó, ngươi có thể ra ngoài, ta không giúp được ngươi, ngươi chuẩn bị hiện tại rời khỏi à? Ngươi đã tích lũy bốn điều sâu xám, người ngươi muốn giết đã động tay động chân trong thân thể ngươi, không muốn câu cá để tăng cường thực lực một chút rồi hẵng đi à.
- Câu cá, lại có thể tìm ta giám định cho ngươi, giúp ta kiếm một chút phí giám định.
Những lời này mới là mục đích của Vụ.
Chu Phàm chỉ lắc đầu nói:
- Không cần.
Hiện tại hắn có nhiều át chủ bài như vậy, mà thực lực của Trương Hạc Chu Phàm chắc cũng không quá mạnh, ít nhất không bằng hai vị Phù Sư Hoàng, Mao, nếu không hắn làm việc căn bản không cần cố ý trốn trốn tránh tránh, cho dù phải trốn trốn tránh tránh, cũng có thể đã sớm nghĩ cách thu thập hắn mới đúng.
Người áo đen từ sau lần thứ hai đã không xuất hiện nữa, điều này trên trình độ nhất định cũng ở khía cạnh khác nghiệm chứng thực lực của đối phương.
Tai hoạ ngầm trong thân thể đã được giải quyết, Chu Phàm hoàn toàn có lòng tin giết được hắn.
Bốn con sâu xám này vẫn giữ lại chờ khi cần lại dùng!
Chu Phàm tĩnh tọa đợi một lúc, chờ thanh âm Quế Phượng gọi hắn, rất nhanh hắn liền rời khỏi Khôi Hà Không Gian.
Sau khi Chu Phàm rời khỏi, chỉ còn lại Vụ tay dưới huyết cầu to lớn, bình tĩnh ăn từng hạt gạo trên thuyền lớn.
Chu Phàm mở mắt ra, đập vào trong mắt là Quế Phượng đứng cạnh giường.
- A Phàm, nửa canh giờ đã qua rồi.
Quế Phượng nhẹ giọng nhắc nhở.
Chu Phàm ngồi dậy, nói:
- Mẹ, ta biết rồi.
- A Phàm, ngươi là muốn ra ngoài à?
Trên mặt Quế Phượng lộ ra vẻ lo lắng, hỏi.
Chu Phàm không giấu giếm gật đầu, Quế Phượng không hỏi nhiều, mà là nói:
- Ta đã làm chút cơm canh hoắc cho ngươi rồi, lát nữa ngươi ra ăn đi, ăn no rồi mới làm việc tốt được.
- Cám ơn mẹ, lát nữa ta ra ngoài ăn.
Chu Phàm cười nói một tiếng, Quế Phượng xoay người ra ngoài.
Quế Phượng rời khỏi, Chu Phàm mới từ bên cạnh gối tìm được bình sứ xanh hư ảo bị sương mù bao phủ đó.
Chu Phàm rất nhẹ nhàng vươn tay ra cầm lấy bình sứ, bình sứ liền thực hóa.
Chu Phàm mở nắp bình, ngửi được một mùi tanh, hắn do dự một chút, vẫn ngửa đầu đổ dược dịch trong bình sứ vào trong miệng.
Dược dịch quái dị chua đắng từ yết hầu trôi vào bụng, trong bụng Chu Phàm có một cỗ hàn khí dâng lên, cỗ hàn khí đó rất nhanh chạy khắp toàn thân, giống như đang truy đuổi gì đó.
Chu Phàm đứng lên, khi hàn khí đang chạy, hắn cảm thấy dạ dày giống như đảo lộn, hắn không nhịn được cúi đầu nôn.
Đầu tiên là mật vàng từ trong miệng chảy ra, không lâu sau liền có thứ gì đó đụng phải cổ họng phun ra.
Sau đó ánh đèn trong phòng có thể nhìn thấy một con trùng xanh dài bằng ngón tay rơi xuống đất, trùng xanh giãy dụa lay động trên mặt đất, trên thân trùng có mười đôi chân nhỏ màu hồng nhạt.
Đây hiển nhiên chính là Hắc Dương Ấu Trùng, Chu Phàm sầm mặt một cước giẫm nát con trùng này.
Hắn lại tìm chủy thủ, đổ một chút dược phấn, những thứ này đều là chuẩn bị cho hắn sau khi lên làm phó đội trưởng.
Chu Phàm dùng tay trái cầm chủy thủ dựa theo phương hướng Vụ nhắc nhở, cố chịu cảm giác đau da và thịt bị rạch ra, hắn từ trong cổ tay lấy ra một phù chỉ màu đỏ dài bằng hai ngón tay, thô bằng một ngón tay.
Chu Phàm ném phù chỉ màu đỏ lên bàn, lại rải dược phấn, băng bó vết thương xong, phù chỉ này chỉ là nằm ở dưới da, cho nên vết thương không tính là sâu, với thể chất cổ quái cấp tốc chữa lành của hắn, vết thương rất nhanh là có thể tự khỏi.
Ánh mắt Chu Phàm lạnh lùng, phù chỉ này chôn trong cổ tay hắn, không bị máu ăn mòn là vì chất liệu của phù chỉ đặc thù, nhưng sau khi hắn tỉnh lại không phát hiện cổ tay phải có gì dị thường, đêm đó cha mẹ cũng không phát hiện thân thể hắn bị gieo vào phù chỉ và Hắc Dương Ấu Trùng.
Hiển nhiên Trương Hạc đã tiêu tốn không ít tâm tư, Tử Cảm Ứng Phù này vô hại đối với thân thể hắn, không lấy ra cũng không sao, nhưng Chu Phàm không muốn để Trương Hạc biết hướng đi của hắn, Tử Cảm Ứng Phù đương nhiên là phải lấy ra.
Chu Phàm lau máu trên phù chỉ, phù chỉ lộ ra vốn là màu vàng nhạt, hắn đặt phù chỉ dưới gối rồi rời phòng.
- Tay ngươi làm sao vậy?
Chu Nhất Mộc ở trong phòng nhìn thấy trên tay phải của Chu Phàm quấn băng vải, trong băng vải còn chảy ra một chút màu máu, hắn hơi sửng sốt quan tâm hỏi.
Chu Phàm lắc đầu chỉ nói mình vô ý đứt tay bị thương, không có gì đáng ngại, Chu Nhất Mộc thấy Chu Phàm không muốn nói chi tiết, cũng không hỏi nữa.
Quế Phượng từ trong phòng bếp dùng chậu sành bưng cơm canh hoắc ra, nàng thấy cánh tay Chu Phàm bị thương, cũng quan tâm hỏi vài câu.