Chu Phàm chỉ cười nói không sao, hắn cầm bát xới một bát cơm canh, hoắc là một loại lá đậu có mùi thơm, là cơm canh thường thấy nhất trong gia đình phổ thông của Đại Ngụy triều.
Chu Phàm ngửi mùi cơm canh hoắc xộc vào mũi, liên tục ăn ba bát to, hắn mới buông bát đũa.
Cha mẹ một mực đang nhìn hắn, trên mặt bọn họ mang theo vẻ lo lắng, biết Chu Phàm muốn đi giết Trương Hạc, nhưng không mở miệng hỏi, sợ Chu Phàm muốn đi giết Trương Hạc còn lo lắng cho bọn họ.
Chu Phàm bình tĩnh nói:
- Cha mẹ, trong đoạn thời gian ta không có nhà, các ngươi mang theo Lão Huynh ra bên ngoài trốn một chút, đừng ở lại nhà.
Chu Nhất Mộc nói:
- Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố tốt bản thân, ngươi vừa đi, ta sẽ dẫn mẹ ngươi tìm một căn nhà hoang trốn một đêm, nhà hoang trong thôn có không ít, bọn họ muốn tìm được chúng ta, cũng không dễ dàng, hay là ngươi mang cả Lão Huynh đi đi, chúng ta cũng không dùng được.
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Không được, ta không phải đi giết quái quyệt, Lão Huynh không giúp được gì.
Kỳ thật hắn là muốn để lại Lão Huynh cho cha mẹ, dùng để làm cảnh báo.
Chu Nhất Mộc lại nói:
- Ngươi cẩn thận một chút, tuổi của Trương Hạc dẫu sao cũng lớn hơn ngươi, đừng lơ là.
Chu Phàm nói mình sẽ cẩn thận, hắn trở về trong phòng cầm đao, phù đại, lại nhìn cha mẹ nói:
- Ta đi đây.
Nói xong, Chu Phàm không chút do dự đi ra, thân ảnh rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm.
Sau khi Chu Phàm đi rồi, Quế Phượng một mực không lên tiếng lại không nén được mà rơi nước mắt:
- A Phàm sẽ không sao chứ?
Chu Nhất Mộc trầm mặc rít hơi thuốc, sau đó nói:
- Không sao đâu, A Phàm rất thận trọng, nếu hắn không nắm chắc, sẽ không đi giết Trương Hạc, loại chuyện này chúng ta không nhúng tay vào được, vậy chỉ có thể tận lực không làm ảnh hưởng tới hắn, đi thôi, ra ngoài trốn một chút.
Lúc này đã là đêm khuya, mọi nhà đều đóng cửa tắt đèn, Chu Phàm mượn ánh sao ảm đạm trên trời lần mò đi tới.
Ở cách đó không xa, có mấy con đom đom chậm rãi bay lượn.
Đêm khuya ngày hè có một chút hàn ý.
Chu Phàm dựa vào ký ức, rất nhanh đã tới gần y quán của Trương Hạc, hắn đứng ở ngoài ba trượng, nhìn căn nhà trong bóng tối và cửa gỗ không nhìn rõ đó.
Trong phòng không có ánh đèn, dường như, đã chìm vào giấc ngủ.
Chu Phàm lẳng lặng nhìn một lúc, hắn lấy ra Khu Tà Đấu, lại rút trực đao ra, xoay Khu Tà Đấu, búng chỉ mực lên trên sống đao.
Xoẹt một tiếng, tia mực được búng lên sống đao lan ra, hình thành văn lộ hình hoa, trong đêm đen tỏa ra mặc quang, nếu không có ánh sao chiếu vào, là không thể nhìn thấy.
Lại liên tục vẩy hai chỉ mực lên trên thân đao, cùng chỉ mực lúc trước hình thành văn lộ càng lúc càng phức tạp trên thân đao, trực đao cũng hơi rung rung.
Thân đao màu trắng bạc giống như được khắc lên hoa văn màu đen tinh xảo nhất.
Ba ngấn mực tăng trưởng 240%, so với hai đạo Tiểu Diễm Phù chồng nhau thì uy lực còn mạnh hơn 80%!
Đây là thủ đoạn công phạt mạnh nhất trước mắt của Chu Phàm, đối mặt với kẻ địch không biết, hắn không câu cá, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ khinh thị Trương Hạc, sử ra thủ đoạn mạnh nhất của mình.
Chu Phàm cất trực đao vào vỏ, lại từ trong phù đại lấy ra Cấm Tà Phù đã cháy non nửa, dán lên trên cánh tay trái, Cấm Tà Phù quấn chặt vào cánh tay trái, nếu không phải Chu Phàm chủ động tháo xuống, Cấm Tà Phù này là rất khó rơi xuống.
Đạo phù lục này là đạo Mao phù sư đưa cho Chu Phàm, bởi vì Chu Phàm giết chết Câu Hồn Điểu, đạo Cấm Tà Phù này lại bị cháy non nửa, Mao phù sư cũng không lấy lại.
Chu Phàm dán Cấm Tà Phù là để đề phòng vạn nhất, lại xếp ngăn nắp mấy đạo phù lục, cởi xuống hồ lô rượu đỏ rực bên hông, hắn từ miệng hồ lô uống một ngụm nhỏ rượu, nhưng chỉ ngậm ở trong miệng chứ không nuốt vào.
Trực đao lại ra khỏi vỏ, mặc quang dung nhập vào trong bóng đêm.
Ánh mắt Chu Phàm biến thành lạnh lùng.
Trương Hạc, ta tới giết ngươi đây.
Chu Phàm không trực tiếp xông vào, tùy tiện xông vào sẽ chỉ cho Trương Hạc cơ hội phản ứng, hắn không muốn cho Trương Hạc cơ hội làm gì.
Hắn tung người đi tới trước cửa gỗ, cửa đã cài then gỗ từ bên trong, trực đao thuận theo khe cửa ở giữa đâm vào, nhẹ nhàng bổ xuống, chỉ phát ra một tiếng rắc rất nhỏ, then gỗ đã bị chặt đứt.
Chu Phàm nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Nhưng cửa vừa bị đẩy ra, Chu Phàm chỉ thấy đèn trong phòng bên trái sáng lên.
Ánh mắt hắn hơi nghiêm lại, lập tức hiểu được, tiếng động nhỏ do then gỗ phát ra vẫn để Trương Hạc nghe thấy, nhĩ lực của Trương Hạc này cũng nhạy bén thật.
Chu Phàm rón rén đi tới trước cửa phòng, trực đao trong tay đã giơ lên, chỉ cần Trương Hạc đi ra xem động tĩnh, hắn có thể một đao giết Trương Hạc.
Nhưng Trương Hạc mãi lâu sau vẫn không ra, trong phòng chỉ có bóng người hơi lay động dưới ánh đèn.