Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 169 - Chương 169. Dạ Đấu

Chương 169. Dạ đấu Chương 169. Dạ đấu

Trong lòng Chu Phàm cảm thấy có chút tiếc nuối, có lẽ Trương Hạc biết có người mai phục ở bên ngoài, cũng không rõ Trương Hạc là làm sao mà biết được, nhưng hiện tại truy cứu những cái này đã không có ý nghĩa.

Đối mặt với loại trạng thái này, Chu Phàm chỉ nắm chặt chuôi đao, bình tĩnh đợi.

Ai không nhịn được trước thì người đó thiệt, từ trên lý thuyết mà nói, Trương Hạc ở bên trong, có thể một mực đợi cho tới hừng đông cũng không sao, loại chuyện này mà càng chờ lâu Chu Phàm lại càng dễ rơi vào thế yếu.

Nhưng cho dù là như vậy, Chu Phàm cũng không thể xông vào phòng ngủ của Trương Hạc trước, hắn muốn tìm một cơ hội thích hợp.

Ít nhất thì đêm vẫn còn rất dài, Chu Phàm không phải ngay cả một chút thời gian này cũng không chờ nổi.

Chu Phàm bỗng nhiên nhướng mày, bởi vì cái bóng mà ánh đèn trong phòng chiếu lên không hề nhúc nhích, hắn đã biết bên ngoài có người mai phục, vì sao lại không nhúc nhích.

Có chút không thích hợp, sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, hắn nghĩ đến nếu đổi lại là hắn ở trong phòng nghe thấy có người tiến vào, vậy phản ứng ngay lập tức sẽ không phải thắp đèn, mà là mò xuống giường tìm vũ khí, tĩnh quan kì biến.

Như vậy bất kể người đánh lén có tiến vào hay không, đều có thể đứng ở thế bất bại.

Bật đèn là quá sơ suất à? Nếu không phải quá sơ suất, bóng dáng bất động chính là. . . Cạm bẫy!

Trong lòng Chu Phàm đột nhiên căng thẳng, hắn nghe thấy phía sau có tiếng xé gió rất nhỏ truyền đến, lông tóc toàn thân đột nhiên dựng đứng lên.

Vào lúc này mà xoay người thì căn bản không kịp, Chu Phàm không đến thời gian một cái nháy mắt, cả người cúi xuống lăn vào trong buồng.

Chu Phàm nghe thấy có một tiếng rắc chém vào khung cửa phát ra, hắn vừa lăn vào buồng ngay lập tức chống đao đứng lên.

Hắn vừa hay nhìn thấy trên khung cửa có một lưỡi đao hơi cong rút ra khỏi khung cửa, ẩn vào trong bóng tối.

Chu Phàm vội vàng nhìn quét tình huống phòng ngủ một chút, hắn thấy dựng trước ngọn đèn là một đồng nhân huyệt vị, về phần Trương Hạc, trong phòng trừ hắn ra thì căn bản không có bất kỳ ai.

Sắc mặt Chu Phàm lạnh lùng, Trương Hạc này chắc là có ám đạo ở trong phòng, trong nháy mắt phát hiện ra hắn, liền mở ra ám đạo chạy tới sau lưng hắn.

Nếu Chu Phàm phản ứng chậm một chút, hậu quả là không dám tưởng tượng.

Vào lúc thế này, Chu Phàm cũng không cố ý tìm kiếm ám đạo đó là ở đâu, loại chuyện này là không có ý nghĩa, ám đạo Trương Hạc đi qua không phải có cạm bẫy gì đó thì chính là đã bị bịt lại hoàn toàn, Chu Phàm không dám mạo hiểm như vậy.

Hiện tại tình thế nghịch chuyển, trốn ở bên ngoài mai phục là Trương Hạc.

- A Phàm, là ngươi à?

Thanh âm của Trương Hạc bỗng nhiên truyền đến.

Đừng nói trong miệng Chu Phàm đang ngậm Bạo Bồ Tửu, cho dù không ngậm, hắn cũng sẽ không mở miệng đáp lại Trương Hạc.

Trương Hạc dụ hắn nói chuyện khẳng định không mang hảo tâm.

- Ta biết là ngươi, A Phàm, có phải ngươi có hiểu lầm gì với ta không? Ngươi trước tiên đi ra đi đã, chúng ta nói chuyện.

Thanh âm ôn hòa đó của Trương Hạc lại truyền đến.

Chu Phàm cười lạnh trong lòng, hắn không nhúc nhích, những lời này trẻ con ba tuổi cũng không tin.

Ngoài phòng trầm mặc một lúc, Trương Hạc thở dài:

- Ngươi là làm thế nào mà biết được ta? Có điều vậy cũng không sao, ngươi đã biết, vậy buông đao đi, ta biết khí lực của ngươi đã đạt tới vạn cân, thậm chí trên người còn có Bạo Bồ Tửu Yến Quy Lai tặng cho ngươi, nhưng cho dù là vậy ngươi vẫn không phải đối thủ của ta, huống hồ ta đã sai người đi dẫn bọn Nhất Mộc tới khuyên bảo ngươi rồi.

Nghe thấy ý uy hiếp trong lời nói của Trương Hạc, Chu Phàm một câu cũng không tin, mình tới giết hắn, hoàn toàn không nói với bất kỳ ai, Trương Hạc cũng chỉ là vừa mới biết, có lẽ Trương Hạc có người ở bên đội tuần tra, nhưng tuyệt đối không thể thông tri cho người đó nhanh như vậy.

Cho dù thông tri người đi tìm cha mẹ, Chu Phàm từ trước đã dặn cha mẹ rời nhà, những lời này cho dù là muốn làm loạn tâm thần của Chu Phàm một chút cũng không thể làm được.

Mấu chốt là hiện tại phải phá cục thế nào?

Chu Phàm vừa nghe những lời tâm lý chiến của Trương Hạc, vừa cấp tốc bình tĩnh suy nghĩ, rất nhanh hắn vươn ra bóp tắt ngọn đèn.

Bóp tắt ngọn đèn, trong phòng ngủ là một chút ánh sáng cũng không có, đã không có ánh sáng, Trương Hạc không thể xuyên qua ánh đèn nhìn thấy tình hình trong phòng.

Trong phòng bên ngoài đều là một mảng đen xì, tuy Chu Phàm không nhìn thấy, nhưng Trương Hạc cũng tuyệt đối không thể thấy được, như vậy hai bên cơ hồ lại ở vào trong điều kiện ngang hàng, đối với Chu Phàm mà nói, là chỉ có lợi chứ không có hại.

Ngay khi Chu Phàm dập tắt đen, Trương Hạc ở bên ngoài không nói nữa, lâm vào trong yên lặng.

Chu Phàm nắm chuôi đao, nhìn về hướng bậc cửa, đồng thời, bước chân nhẹ nhàng, rời xa tường đất ngăn cách phòng ngủ và chính sảnh, lần trước hắn chính là bị người áo đen phá tường đất tập kích, tất nhiên không phải là làm lần đầu.

Bình Luận (0)
Comment