Chương 2371 - Thất Mộc Lý (2)
Triệu Minh Nhân thở dài một tiếng nói, nếu vị Đại Đô Hộ thực lực cao siêu này xảy ra chuyện, vậy tình cảnh của toàn bộ Hắc Thủy Đô Hộ Phủ sẽ càng lúc càng xấu.
Gió lạnh gào mà thét, tuyết rơi khiến cho tầm nhìn biến thành trắng xoá.
Chỉ là điều này không làm khó được Chu Phàm, hắn mở nhãn thức, vẫn có thể nhìn thấy đủ xa, bên trong băng phong bạo quả thật rất rét lạnh.
Anh Cửu nói với hắn, nếu Vân Yên Chủ ở vào trạng thái tiêu thực, trình độ nguy hiểm sẽ không quá cao, đây cũng là nguyên nhân Chu Phàm dám vào.
Đương nhiên cho dù là như vậy, cũng không thể nói là một chút nguy hiểm cũng không có.
Nhưng bên Cốc Địa Hương thăm dò gặp phải trở ngại, Đại Đô Hộ hắn chỉ có thể đứng ra, mạo hiểm một phen.
Phải Đối mặt chung quy cũng là quái quyệt không thể biết cấp, Chu Phàm không dám dùng quá nhanh quá nhanh để đi tới, toàn thân hắn bao phủ một tầng chân khí, có thể chống đỡ rét lạnh và cuồng phong dị thường đó.
Nhưng hắn cũng không đi quá chậm, nếu không chưa đi đến nơi, trời đã tối, thời gian còn lại sẽ không đủ cho hắn rời khỏi Thất Mộc Lý bị băng phong bạo bao phủ.
Trong gió tuyết đột nhiên có gió lạ thổi tới, Chu Phàm đánh tới một quyền, gió lạ tản đi, gió này chính là gió giết người mà Triệu Minh Nhân nói, hắn nhíu mày, xem ra vẫn không quá giống băng phong bạo bình thường.
Hắn đi sâu vào trong băng phong bạo, rất nhanh đã tới vị trí đại khái mà Triệu Minh Nhân nói, nhiệt độ nơi này đột nhiên giảm xuống, nghiêm trọng hơn lúc trước.
Chu Phàm nhìn Tiểu Muội và Mặc Mặc, trên người Tiểu Muội và Mặc Mặc đã bị phủ một tầng sương lạnh mỏng manh, nếu tiếp tục như vậy có thể sẽ bị triệt để đóng băng.
Thân thể của Chu Phàm giống như nổi lên hơi nước, làm bốc hơi hàn khí đang xâm nhiễm hắn.
- Các ngươi ở lại nơi này, cẩn thận một chút.
Chu Phàm xoa đầu Tiểu Muội và Mặc Mặc, dặn dò.
Hai đứa đều gật đầu.
Chu Phàm rất yên tâm để Tiểu Muội và Mặc Mặc ở lại, gió cổ quái đó vẫn chưa thương tổn được tới bọn chúng.
- Nếu có gì không đúng, vậy sớm rời khỏi.
Chu Phàm lại nói, hắn vốn đang nghĩ nếu có thể, mang theo Tiểu Muội tiến về phía trước, vào thời điểm mấu chốt, còn có thể lợi dụng Toái Không Cốt trong thân thể Tiểu Muội, nhưng hiện tại Tiểu Muội không thể đi tới nữa, chỉ có thể từ bỏ ý định này.
Đương nhiên ở chỗ hiện tại hắn có thể thử nghĩ cách mang theo Tiểu Muội đi tới, nhưng phía trước không biết liệu có nguy hiểm gì không, hắn vẫn quyết định đi một mình.
Chu Phàm đi được nửa nén hương, hắn lại phải ngừng lại, nhíu mày nhìn phía trước, ý thức của hắn truyền đến dự triệu đối với nguy hiểm, khiến cho nhân hồn hơi đau nhói.
Hắn bắt đầu lui về phía sau mấy bước, mới dừng chân, từ trong túi trữ vật lấy ra một hộp gỗ đen, ngoài mặt ngoài mặt dán phù lục, phù tuyến vàng sẫm của phù lục tỏa ra, che hộp lại.
Hắn lột phù lục, phù tuyến tản đi, hắn lấy ra một tấm da thú vàng sẫm, da thú giống như bị đè ép, đây là Hạn Sa Miêu, linh thú khi ở dã ngoại hắn thỉnh thoảng sẽ dùng để kiểm tra một số linh thú nguy hiểm không biết.
Loại linh thú này không phải là chết, mà là khi thiếu nước sẽ mất nước trở thành bộ dạng da thú, chỉ cần hấp thu nước, có thể lập tức sống lại.
Chu Phàm dùng chân khí cách ly Hạn Sa Miêu và gió tuyết, nếu không nó đã sớm bởi vì hấp thu nước tuyết mà sống dậy rồi.
Đương nhiên nếu hắn không ngăn cách nó, Hạn Sa Miêu cũng không thể sống sót trong loại hoàn cảnh cực hàn này, chắc vừa rời khỏi bảo hộ chân khí của hắn, sẽ bị đóng băng thành băng khắc.
Hắn ngồi xổm xuống dán một đạo phù lục lên mặt tuyết, phù lục tỏa ra một lồng ánh sáng nhỏ, bao phủ lấy hắn.
Lồng ánh sáng ngăn cách cực hàn, nhưng rất nhanh bị phủ lên một tầng hàn băng, hiển nhiên lồng ánh sáng phù lục hình thành không thể chống đỡ quá lâu.
Có điều đối với Chu Phàm mà nói, vậy là đủ rồi, hắn ném da thú hắn xuống đất, da thú hấp thu nước tuyết bành trướng lên, trở thành một tiểu thú lông vàng to bằng bàn tay.
Chu Phàm một tay tóm Hạn Sa Miêu, dán mấy đạo phù lục trên người nó, quang mang các màu bao phủ lấy nó.
Lúc này lồng ánh sáng tầng ngoài cùng nứt ra, Chu Phàm ném Hạn Sa Miêu vào trong đất tuyết, Hạn Sa Miêu có quang mang các màu bao phủ không sợ giá lạnh.
Sau khi Hạn Sa Miêu không sợ giá lạnh rơi xuống đất, co chân chạy chậm, nhưng không bao lâu, toàn thân nó run rẩy ngừng lại.
Nó xuất hiện đảo ngược quỷ dị, đảo ngược từ trong đến ngoài, xương cốt gân mạch máu thịt trong thân thể nó lộ ra trong không khí, nó phát ra tiếng vù vù, đầu cũng bắt đầu cuộn lại, lộ ra rãnh não dính máu tươi.
Nó đã triệt để cuộn lại.
Hạn Sa Miêu ngã xuống đất, quang mang của phù lục trên người nó lúc này cũng vỡ nát, hàn sương bao phủ thân thể nó, khiến nó hóa thành băng khắc.
Cuồng phong thổi quét, thổi cho băng khắc bay lên, băng khắc rắc một tiếng vỡ vụn.