Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1699 - Chương 2385 - Biện Pháp Tàn Khốc (2)

Chương 2385 - Biện pháp tàn khốc (2)
Chương 2385 - Biện pháp tàn khốc (2)

Người không biết mật lệnh vẫn đang thảo luận ai có thể làm Hàn Bắc Đạo Chủ, lại không biết phương thức bổ nhiệm Hàn Bắc Đạo Chủ tân nhiệm sớm đã được quyết định, tu sĩ có tư cách trở thành Đạo Chủ của các thế lực lớn đều đỏ mắt.

Ở Đại Ngụy, Đạo Chủ chỉ có bảy, mỗi một người đều là chư hầu một phương, quyền lực tài nguyên có thể đạt được lớn tới khiếp người.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng những tu sĩ thực lực cường đại này không ai dám tùy tiện nhảy ra, bọn họ đều nhìn thấy rõ, việc này rất khó.

Phải biết rằng Hoa Phi Hoa dồn hết sức của Hàn Bắc Đạo Chủ Phủ và Băng Cực Châu Nghi Loan Ti, vẫn rơi vào kết cục thảm bại mà về rồi bị mất chức.

Còn nữa chính là, nếu Vân Yên Chủ có thể giải quyết dễ dàng như vậy, quan gia sẽ không cho phép nó tiếp tục hung hăng ngang ngược, dẫu sao mỗi một ngày đều có rất nhiều người chết, con số nhìn ghê cả người.

Quái quyệt không thể biết cấp quan gia cũng không giải quyết được, đâu phải là dễ giải quyết?

Vội vàng nhảy ra, không kiếm được gì tốt thì cũng thôi, nói không chừng sẽ đáp cả bản thân mình vào, những tu sĩ thực lực cường đại này chỉ đang thông qua thế lực của mình để thu thập tin tức, đồng thời bắt đầu lên đường chạy tới Hàn Bắc Đạo, xem có thể tìm được biện pháp tốt hơn không.

Hàn Bắc Đạo Chủ Phủ.

Sau khi Hoa Phi Hoa nhận được ý chỉ, một mực trầm mặc không nói gì, tay hắn quả thật đã bị chặt đứt, nhưng lúc ấy hắn là mang theo tay cụt đào tẩu, cho nên hắn đã nối lại, điều này không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với hắn.

Sau khi Trở lại Đạo Chủ Phủ, hắn biết tình thế không khống chế được, chỉ là trong lòng hắn vẫn mang một chút lòng cầu may, trong lòng thầm nghĩ, uy hiếp của Vân Yên Chủ vẫn còn, quan gia sẽ không động thủ với hắn nhanh như vậy, hắn vẫn còn cơ hội thể chậm rãi chu toàn, vãn hồi thế cục.

Nhưng không ngờ ý chỉ lại đến nhanh như vậy, hắn đã mất đi vị trí Đạo Chủ.

Hắn ngồi trên ghế cao, nhìn mạc liêu, tu sĩ hắn mang đến từ Thiên Nam Đạo, chỉ là những thuộc hạ ngày xưa luôn thao thao bất tuyệt này hiện tại đều câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trong lòng Hoa Phi Hoa hiểu rằng, hắn không còn là Đạo Chủ, vậy những thuộc hạ này sẽ tìm đường ra khác, hắn không thể nuôi được bọn họ.

Đương nhiên thực lực của hắn vẫn còn, không ai dám lớn mật bất kính với hắn, hắn hoàn toàn có thể trở thành khách khanh của thế lực lớn, bất kể là phái Dã Hồ hay là thế gia, đều sẽ rất hoan nghênh tu sĩ thực lực đỉnh cấp như hắn gia nhập.

Chỉ là đãi ngộ so sánh với Đạo Chủ, quả thực là một trời một vực, hơn nữa Đạo Chủ có thể hô phong hoán vũ, trừ Thánh Thượng ra, căn bản không cần nhìn sắc mặt ai mà làm việc, làm khách khanh của một thế lực lớn... Điều này khiến Đạo Chủ vốn là Đạo Chủ làm sao có thể chấp nhận được?

- Cút.

Hoa Phi Hoa lạnh lùng nói.

Mạc liêu và tu sĩ đều hơi khom người, rời khỏi đại sảnh giống như bay.

Hoa Phi Hoa nhìn những người đó rời khỏi đại sảnh rồi, sắc mặt xanh mét, hắn cảm thấy rất ấm ức, lại không có chỗ phát tiết.

Bởi vì đây là ý chỉ của Thánh Thượng, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn lui khỏi vị trí Đạo Chủ, ở Đại Ngụy, muốn làm trái ý chí của Thánh Thượng... Ít nhất hắn là chưa có lá gan này.

Một nam tử trung niên mặc áo xanh đi vào trong phòng, nghiêm túc hành lễ với Hoa Phi Hoa, giống như Hoa Phi Hoa vẫn là Hàn Bắc Đạo Chủ.

- Ngươi tới làm gì?

Sắc mặt Hoa Phi Hoa lạnh lùng nói:

- Lúc này ngươi không phải nên thu dọn hành lý, chạy về bên cạnh chủ tử của mình à?

Khi nói đến đây, trên người Hoa Phi Hoa tỏa ra một trận sát ý, nói đi nói lại, khởi nguyên của tất cả những điều này đều là những người này lúc trước bỏ tiền ra xui khiến hắn đối phó Chu Phàm mà dẫn tới.

Nếu không, hắn căn bản không phải đi tới nước này.

Nhưng hiện tại hắn không phải Đạo Chủ, trong lòng rất kiêng kị người sau lưng nam tử trung niên này, cho nên hắn vẫn nhịn.

Nam tử trung niên vốn là ôm quyết tâm chết chắc mà vào, hiện tại hắn thấy Hoa Phi Hoa không xuất thủ, vội vàng chắp tay nói:

- Đại nhân, là gia chủ bảo ta tới.

- Hắn muốn nói gì?

Hoa Phi Hoa tựa vào lưng ghế bạch ngọc phía sau, bình tĩnh nói.

- Gia chủ nói, bất kể đại nhân có phải là Đạo Chủ hay không, chúng ta coi trọng là thực lực của đại nhân, tất cả những gì đã hứa lúc trước, không có bất kỳ biến hóa gì.

Nam tử trung niên nói.

Sắc mặt Hoa Phi Hoa hơi dịu đi, xem ra bên kia sẽ không nuốt lời, điều này đối với hắn mà nói xem như là tin tức không tồi,

- Ta nghĩ hắn cũng không dám, không ai có thể nợ Hoa Phi Hoa ta mà không trả.

- Đại nhân, kỳ thật tất cả những điều này đều bởi vì thư viện và Chu Phàm ở sau lưng làm ra, nếu không phải Chu Phàm dẫn Vân Yên Chủ tới Băng Cực Châu, lại dựa vào thư viện để buộc tội đại nhân, đại nhân căn bản sẽ không mất đi vị trí Đạo Chủ.

Nam tử trung niên lại cúi đầu chậm rãi nói, những lời này đều là gia chủ dạy hắn nói.
Bình Luận (0)
Comment