Chương 2406 - Suy đoán khôi lỗi (2)
Người Chu Phàm nói tất nhiên là Chu Tiểu Miêu.
- Cái này thì khó nói, ngươi cũng biết thuyền có thể xóa ký ức của chúng ta, nói không chừng nó đã xóa đi bộ phận ký ức này của những người dẫn dắt chúng ta thì sao?
Anh Cửu lại nói.
- Nếu bị xóa, ngươi lại không phát hiện à?
Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Nếu chênh lệch lớn như vậy, ta thấy ngươi cũng đừng nghĩ tới khiêu chiến thuyền, mau chóng nhảy xuống sông, dứt khoát chết cho xong.
Anh Cửu không tức giận, mà là khẽ cười nói:
- Chính bởi vì chênh lệch quá lớn, khiêu chiến mới trở nên thú vị hơn, nói chung đã nói với ngươi suy đoán rồi, tin hay không là tùy ngươi.
- Ta tin thì sao, không tin thì sao?
Chu Phàm trầm mặc một chút nói.
- Nếu ngươi không tin, vậy ta nói nhiều mấy cũng vô dụng.
Nụ cười trên mặt Anh Cửu thu liễm,
- Nhưng nếu ngươi tin ta, có lẽ ta có thể giúp ngươi tránh khỏi tương lai thê thảm như vậy.
- Vì sao ngươi muốn giúp ta?
Chu Phàm chậm rãi nói:
- Ta nhớ lúc trước ngươi nói muốn giết ta mà.
- Đó là lúc trước.
Anh Cửu nói:
- Nhưng hiện tại tình thế có biến hóa, thuyền muốn biến ngươi thành khôi lỗi, ta đương nhiên không muốn nó thành công, không phải ta từng nói với ngươi, ta muốn lợi dụng ngươi để đấu với thuyền à? Ta giúp ngươi, có gì kỳ quái?
- Ngươi muốn giúp ta thế nào?
Trong lòng Chu Phàm không tin một chút nào, nhưng hắn vẫn quyết định hỏi thử một chút.
- Không muốn thuyền thành công biến ngươi thành khôi lỗi của nó, nhìn thì trừ chỉ có biện pháp tự sát này ra, nhưng trên thực tế còn có không ít biện pháp tốt.
Anh Cửu cười cười đi đến gần mấy bước,
- Ngươi cảm thấy vì sao ngươi có thể được thuyền biến thành khôi lỗi của mình?
- Không phải ngươi nói rồi à?
Chu Phàm nói:
- Chính là vì Minh Tức Nghịch Luân Thể của ta.
- Đúng vậy, Minh Tức Nghịch Luân Thể. Anh Cửu vươn tay ra sờ vào mặt Mộng Mộng, Mộng Mộng cười khanh khách,
- Cho nên ta có thể thay giúp ngươi hút thiên phú quyệt nhân này ra, mấy nữ nhi của ngươi cũng có thể rút ra, như vậy thuyền sẽ không có lý do gì để động thủ với ngươi nữa.
- Ngươi là thèm muốn Minh Tức Nghịch Luân Thể của ta mới nói như vậy à?
Phàm cười nhạo.
- Sao ngươi có thể nghĩ ta như vậy?
Anh Cửu thở dài một tiếng, làm ra biểu cảm giống như đang ủy khuất,
- Vì chứng thực ta không thèm muốn thiên phú quyệt nhân của ngươi, ta có thể bảo đảm, cho dù hút ra thiên phú quyệt nhân, ta cũng sẽ giao cho ngươi xử trí.
- Hơn nữa ta bảo đảm biện pháp hút ra thiên phú quyệt nhân rất an toàn, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ thương tổn gì đối với ngươi, những cái này ta đều có thể dùng đạo tâm để thề, như vậy ngươi tin ta rồi chứ?
Nghe thì cứ như rất tốt với ta...
Chu Phàm trầm mặc một chút, cười lạnh nói:
- Không tin.
- Thế vẫn không tin à?
Sắc mặt Anh Cửu lạnh xuống,
- Ta làm như vậy trừ có thể thắng thuyền một bước ra, còn có thể có được lợi ích gì, nếu là như vậy cũng không tin, vậy thôi.
- Ta không tin là vì giống như ngươi nói, thuyền thật sự đang ngấp nghé Minh Tức Nghịch Luân Thể của ta, ngươi giúp ta bóc ra Minh Tức Nghịch Luân Thể, thuyền có thể sẽ vì ta trở nên vô dụng mà ném vào trong sông.
Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Nếu những gì ngươi nói không đúng, đối với ngươi là không có bất kỳ tổn thất gì, ngược lại là ta thay ngươi chứng thực suy nghĩ của ngươi là đúng, nhưng ta sẽ mất đi Minh Tức Nghịch Luân Thể.
Bất kể có đúng hay không, bóc ra Minh Tức Nghịch Luân Thể đối với hắn mà nói đều không có bất kỳ lợi ích gì.
Anh Cửu cười nói:
- Ngươi nói cũng có chút đạo lý, đây là lý do ngươi không tin ta sao? Nhưng ngươi có nghĩ tới không, nếu suy đoán của ta không sai, vậy sau khi cướp đoạt Minh Tức Nghịch Luân Thể, ngươi đã không còn tác dụng đối với thuyền, có lẽ thuyền không giết ngươi, mà chỉ từ bỏ ngươi, không cho ngươi lên thuyền, đánh cuộc một phen, ngươi mới có một tuyến sinh cơ, làm như vậy không đáng sao?
- Nhưng đây chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi, suy đoán của ngươi có bao nhiêu thành có thể là chính xác?
Chu Phàm chậm rãi nói:
- Sợ rằng một thành cũng không đến.
Nói mục đích của thuyền là thèm muốn Minh Tức Nghịch Luân Thể, vậy không khỏi quá coi thường thuyền.
- Một ngày nào đó, ngươi sẽ vì chuyện này mà cảm thấy hối hận.
Anh Cửu thấy không thuyết phục được Chu Phàm, nàng cười cười không nói thêm nữa.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Chu Phàm tỉnh lại, mặt hắn lộ vẻ lo lắng, đêm qua Anh Cửu đa số là đang hồ ngôn loạn ngữ, nhưng có chuyện là nói chính xác, hắn trong tương lai không khỏi quá mạnh, vượt xa tưởng tượng của tồn tại như Anh Cửu.
Anh Cửu cũng nói trừ thuyền ra, từ trước tới giờ chưa từng thấy tu sĩ cường đại như vậy, điều này chứng tỏ một số vấn đề.
Anh Cửu cũng không giống đang nói dối, dẫu sao thực lực của người dẫn dắt có thể chiến thắng quái quyệt không thể biết cấp, nhưng cũng không mạnh đến một chiêu là thu thập được, nhất là trước khi chuyện chưa phát sinh, Anh Cửu từng nói, năm đó nàng là mất rất nhiều tâm tư mới giết được Vân Yên Chủ.