Chương 2455: Mặc Mặc mất tích
Chương 2455: Mặc Mặc mất tíchChương 2455: Mặc Mặc mất tích
Đương nhiên để cẩn thận, Chu Phàm đợi sau khi xác nhận đám người Nhiên Hoa đã rời khỏi Hàn Bắc Đạo Thành, mới cởi bỏ phong tỏa đối với thần cách, hấp thu nguyện lực cùng với đáp lại cầu nguyện của tín đổ. Hắn biết ít nhất trong một đoạn thời gian rất dài, không cần lo lắng Đại Phật Tự quây nhiêu Tiểu Quyển Đại Tiên hắn truyền bá tín ngưỡng. Đương nhiên để tránh dẫn tới xung đột, hắn vẫn hạ thần dụ, không cho tín đổ truyền bá tín ngưỡng ra khỏi Hàn Bắc Đạo, hơn nữa cho dù truyền bá, cự ly cũng quá xa, hăn hoàn toàn không nhận được.
Chuyện thành lập Tiểu Quyển Đại Tiên Giáo, Chu Phàm vẫn quyết định để từ từ, xem Đại Phật Tự có giết một hồi mã thương không, hắn biết cho dù Đại Phật Tự không dám xung đột với hắn, nhưng cũng sẽ không cứ vậy buông lỏng cảnh giác, khăng định sẽ kéo dài chú ý tới các tín đồ của hắn. Loại chuyện dựng giáo này nhạy cảm, nói không chừng sẽ kích thích đến Đại Phật Tự.
Bỗng nhiên lại qua mười ngày, đoạn thời gian này bình an vô sự, Chu Phàm chỉ dốc lòng tu luyện và thỉnh thoảng chú ý số lượng gia tăng của tín đổ.
Bởi vì tín đồ gia tăng, cùng với hắn không phải ai cũng hồ trợ phá cảnh, mà là muốn xem số lượng nguyện lực cống hiến, cho nên nguyện lực cuối cùng thu chỉ cân bằng, không cần hắn tiêu tốn linh tài để bù đắp. Nhưng cũng bởi vì chỉ là thu chỉ cân bằng thực lực của thần cách Thái Cổ Chi Thần cơ hồ không tăng trưởng. Nếu không phải Chu Phàm chỉ là muốn thu tín đồ, sợ rằng đúng là không có tu sĩ nào lại lựa chọn loại Thần Đạo Lưu lừa bịp như vậy. Nói không chừng chờ tu sĩ chết rồi, Thần Đạo Lưu này cũng khó có thể bước vào Hóa Nguyên Cảnh...
Chu Phàm vừa tu luyện đao pháp trong sân vừa cân nhắc việc này.
- Chủ nhân, chủ nhân.
Trong phòng truyền ra tiếng thét chói tai của Tiểu Quyển cùng với tiếng sủa to của Tiểu Muội.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, hắn dừng tu luyện, lập tức chạy vào trong nhà,
- Làm sao vậy?
- Mặc Mặc biến mất rồi.
Tiểu Quyển sắp khóc rồi.
Vốn nàng và Mặc Mặc còn có Tiểu Muội đang chơi, nhưng đột nhiên Mặc Mặc bốp một cái đã không thấy tăm hơi.
Chu Phàm ngây ra một thoáng, hắn cấp tôc nhìn quét căn phòng, gọi:
- Mặc Mặc? Mặc Mặc?
Nhưng không có được đáp lại.
- Vừa rồi nó vẫn ở đây, không biết vì sao lại đột nhiên biên mãt.
Tiểu Quyển rất lo lắng nói.
Tiểu Muội cũng đang đi vòng quanh, phát ra tiếng khịt khịt, mũi nó vân đang không ngừng ngửi, hi vọng tìm ra Mặc Mặc đi đầu?
- Vừa rồi có phát sinh chuyện gì dị thường không?
Chu Phàm nhìn Tiểu Quyển trầm giọng hỏi:
- Vì sao lại đột nhiên biến mất. Tiểu Quyển nhớ lại một chút, vẫn không nhớ ra được chuyện đặc biệt dị thường gì, nàng vội vàng lắc đầu. Chu Phàm nhướng mày, Mặc Mặc chưa từng xuất hiện tình trạng biến mất vô duyên vô cớ như vậy, lục thức của hắn mở ra, cũng không tìm được bóng dáng của Mặc Mặc.
Chu Phàm không do dự nữa, hắn bắt đầu kêu gọi thuyền ở trong lòng, bảo thuyền truyền tống người phụ tá Mặc Mặc này của hắn về.
Đây là một năng lực thuyền khai thông cho người lên thuyền hắn. Ánh sáng đen xì xuất hiện trong phòng, ánh sáng tản đi, Mặc Mặc xuất hiện trước mắt bọn Chu Phàm, Mặc Mặc trợn to con mắt vàng, nó phát hiện mình đã trở lại, lập tức rơi nước mắt, vô cánh bay vào trong lòng Chu Phàm, khóc tu tu. - Được rồi, không sao.
Chu Phàm vội vàng trấn an Mặc Mặc, hiển nhiên Mặc Mặc cũng bị dọa sợ, - Vừa rồi ngươi đi đâu thế?
- Gầu gâu.
Mặc Mặc bắt đầu vươn móng vuốt, giải thích với Chu Phàm.
Nhưng Chu Phàm vẫn nghe không hiểu, Mặc Mặc không biết có phải vì Long Thần Ngữ hay không, nàng vần không học được tiêng người.
Lúc Mặc Mặc giải thích với Chu Phàm, trong phòng đột nhiên xuông một luổng quang mang màu máu.
Chu Phàm ngay lập tức phát hiện quang mang màu mắu này, hắn vội vàng vây tay, Tiểu Quyển và Tiểu Muội đều chạy tới phía sau hăn. - Ngươi là ai?
Quang mang màu máu truyền ra thanh âm của một tiểu nam hài.
Chu Phàm lờ mờ cảm thấy thanh âm này dường như đã nghe qua ở đâu rồi, hắn vội vàng nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra, đó là tiểu nam hài áo đỏ trước kia khi hắn tham gia thư viện đại khảo, ở Thiên Huyễn Tuyết Sơn bởi vì Hãi Mộng Chi Hoàn mà đi vào giấc mộng từng gặp, giọng của tiểu nam hài áo đỏ đó có chút đặc biệt, hắn không quên được.
Lúc ấy tiểu nam hài áo đỏ còn bảo Chu Phàm bế hắn một chút, hắn còn gọi Chu Phàm tỷ tỷ...
Việc này khiến Chu Phàm có ấn tượng rất sâu sắc, cho dù thực lực của hắn so với lúc đại khảo đã có chênh lệch trời và đất, nhưng hắn vẫn để cao cảnh giác, không tùy tiện đáp lại. - Ta biết ngươi đang ở đây, còn biết ngươi là một nhân loại, nêu không sao ta lại dùng ngôn ngữ thông dụng của nhân loại để nói chuyện với ngươi, là ngươi đoạt lại tiểu gia hỏa mà ta phí sức truyền tông tới, đúng không?
Thanh âm của tiểu nam hài áo đỏ biên thành lạnh lùng,
- Ngươi là ai?
- Ngươi là ai?
Chu Phàm cảnh giác nghĩ một chút, vân mở miệng hỏi.